21 tháng 11, 2018







"Tôi cảm thấy toả trong không khí nóng
Một nỗi buồn u uất trĩu trên mi
Trưa sao gắt gao như niềm thất vọng
Đêm sao não nề như buổi chia ly"


*Tế Hanh*

17 tháng 11, 2018

[...]




Chị gái con nhà bác ruột tôi mai sẽ kết hôn ở tuổi 31, vậy là giờ cả đại gia đình nhà nội tôi sẽ chỉ còn được chĩa súng vào mỗi mình tôi. Tôi e rằng những tháng năm tiếp theo tôi khó lòng sống nổi với họ. Mà sao đến giờ người ta vẫn còn tập tục lôi nhau đi chụp cái album ảnh xấu mù đại trà cứng đờ như xác ướp thế nhỉ? Có cho tiền thì tôi cũng chả thèm nhé, có khi tôi còn đánh cho. "Nhưng mày làm gì có thằng nào thèm hả con" - hôm nay chị mẹ said =]]]]

.

Những ngày này chỉ thích làm tất thảy mọi chuyện một mình, tôi liên tục  biện lí do này nọ để khỏi phải gặp ai. Thấy một loạt tin nhắn cùng những cuộc gọi nhỡ là tôi thấy sợ hãi, tôi chán ghét phải làm hai cái thao tác ấy.
Tôi mù đường Hà Nội dù sống ở mảnh đất này đã gần ba mươi năm, những đứa mù đường có lẽ đều định vị khá dở thành ra ngành xăng dầu Việt Nam cũng giàu hơn chút đỉnh vì tồn tại những đứa như tôi. Tôi lang thang hết quán cà phê này rồi đến quán ăn nọ mỗi khi tâm trạng không tốt, tôi có hay ăn lẩu toàn rau tại một quán mà hồi xa xưa hay ghé cùng chúng bạn, tuần trước mưa như trút anh chủ dễ mến còn tặng tôi một cây kem ốc quế xinh xinh tráng miệng: "gặp em toàn thấy lếch thếch ngồi góc quán ăn một mình thôi vậy, chán chết".
Cả tháng nay hình như tâm trạng của tôi luôn không tốt thì phải nên tôi lại tăng cân, vòng hai xem chừng sắp đạt kỉ lục. Thấy vậy, tâm trạng lại càng không tốt.

.

Bể cá tôi chăm lâu lắm rồi cũng chỉ còn sống một con. Tôi cũng không có ý định nuôi thêm nữa, biết đâu con cá cũng như tôi là chỉ thích một mình, nhưng tôi cũng lại băn khoăn tự hỏi nhỡ đâu không phải vậy, nó đang cô đơn đến độ thà chết đi còn hơn thì sao. Tôi cũng chả biết nữa. Hàng tối tôi đều ngắm nó, cách ngày sẽ cho ăn vài hạt thức ăn công nghiêp, tôi trầm ngâm rồi hỏi xem nó có hạnh phúc không nhưng đáp lại thì chỉ là thinh không yên lặng, nó ẩn mình vào đám rong đuôi chó và để mặc tôi với câu hỏi vừa rồi.

.

Có khi nào bạn cảm thấy mình dường như đã sống đủ rồi không? Kiểu như bản thân đêm nay dẫu có ngủ luôn, rồi không bao giờ tỉnh dậy để đón bình minh nữa thì cũng không có gì để tiếc nuối ấy. Tôi thì rồi, thấy mình đã sống đủ rồi vậy. Như này, liệu có đáng buồn?
Nếu có kiếp sau, nguyện xin làm một cây dương xỉ bên vách núi cheo leo. Hàng ngày uống sương giá cùng gió lạnh mà mặc kế thế nhân.


...