30 tháng 1, 2019

Xuân về







Năm vừa rồi

Chàng cùng tôi

Nơi vùng Giáp Mộ

Trong gian nhà cỏ

Tôi quay tơ

Chàng ngâm thơ

Vườn sau oanh giục giã

Nhìn ra hoa đua nở
Dừng tay tôi kêu chàng:

Này, này! Bạn! Xuân sang

Chàng nhìn xuân, mặt hớn hở

Tôi nhìn chàng, lòng vồn vã…
...

...

Rồi ngày lại ngày

Sắc màu: phai

Lá cành: rụng

Ba gian: trống

Xuân đi

Chàng cũng đi

Năm nay xuân còn trở lại

Người xưa không thấy tới.




*Lưu Trọng Lư*

25 tháng 1, 2019

Khi nỗi buồn quá lớn...

(Ảnh st)


Đã nửa tháng kể từ hôm tôi bỏ việc, tôi vẫn dậy sớm hãm một bình trà xanh như thói quen từ trước rồi lại leo lên giường ngủ thêm một hồi, hoặc không. Cónhững khi mở mắt ra đã là đầu giờ chiều, đầu tôi nặng nề như thể nó đang phải căng ra để chứa một ngàn những giấc mơ chắp vá của tôi vậy. Dạo này hầu như ngày nào tôi cũng nằm mơ, có giấc mơ tôi thức tỉnh và chả nhớ nổi điều gì và cũng có những giấc mơ tôi nhớ rõ đến từng chi tiết, nó thực đến nỗi tôi thức dậy và tự vấn mình đó là thực hay là mơ... Tôi mơ mình nhận nuôi một con mèo bị lạc trên dòng suối, nó bé xíu, bẩn thỉu và gầy gò, bộ lông đen cùng trắng, cái đuôi dài ướt nhẹp. Tôi mơ mình được gặp Đ, tụi tôi lại trở về cái thời mà chưa hề có những hiểu lầm, chưa hề rạn nứt.... Rồi tôi tỉnh dậy, không có con mèo gầy gò nào bên tôi hết, Đ vẫn ở cách tôi những 12h bay và tụi tôi thì không thể nào còn có thể thân thiết như xưa được nữa. 
...
Tôi cắt tóc, đây là lần thứ hai trong đời tôi cắt tóc ngắn đến vậy. Tôi rất thích Amelie nhưng có lẽ tôi không có đủ dũng khí để có thể cắt cái tóc mái siêu ngắn như nàng ta được. ^^ Nhưng không hề gì, tóc ngắn luôn khiến tôi thấy vui một chút mỗi khi ngó thấy mình trong gương.
...
Những khi không có việc gì để làm tôi hay qua khu nhà cũ, ở đó có khu vườn rau nhỏ bố trồng, vài khóm hoa Violet, thược dược mẹ chăm cho dịp Tết nguyên đán sắp tới. Tôi cứ ngồi lì ở đó hàng giờ đồng hồ chỉ để ngắm nhìn vài bông hoa nở sớm đung đưa trong gió, ừ, chỉ ngồi vậy rồi ngắm tụi nó hàng giờ. Tôi nghĩ có lẽ chị đồng nghiệp cũ của tôi nói phải, chắc tôi mệnh Thổ nên lúc nào cũng thích đến mấy chỗ cỏ với cây. :"D 
...
Bấy nhiêu ngày ở nhà là bấy nhiêu đêm tôi thức trắng. Tôi hết xuống mở tivi coi film rồi lại trèo lên phòng, rồi lại xuống rồi lại trèo lên. Tôi ăn kem khi 2h sáng, tôi nấu hết nồi nước sôi này đến nồi nước sôi nọ, tôi lại bắt đầu uống cà phê nhiều hơn một chút, khi có quá nhiều thời gian rảnh rang thì hình như người ta thấy nỗi buồn của mình nhiều hơn phải không??? 

...

- Không có ai sống ở đây ư?

- Không, chẳng có ma nào hết.

- Cháu thì thấy sống ở đây hợp với cháu.

- Tôi thì không thể, quá buồn

- Cháu không tin là thế, cháu nghĩ, mình phải sống ở một nơi nào mà tâm hồn mình tìm thấy sự hòa hợp thật sự, và hài hòa với những cái xung quanh. Sự hài hòa, đôi khi có thể là một an ủi…

- Tôi không ngờ, chú mang một nỗi buồn lớn đến thế.

- Cháu biết, sống ở đây không phải là một giải pháp. Chính lúc này, cháu phân vân giữa hai nơi lôi cuốn cháu với một sức mạnh ngang nhau. Nếu cháu chọn một nơi, dù chỉ là tạm thời, cháu sẽ cảm thấy có tội với nơi kia. Lương tâm không yên ổn, cùng với thời gian, hóa thành nỗi buồn….

- Tôi lấy làm tiếc không giúp chú được.

- Bác làm gì khi nỗi buồn quá lớn? ...

(Trích đoạn trong bộ phim "Mùa Hè Chiều Thẳng Đứng" của đạo diễn Trần Anh Hùng)
...
Uh, khi nỗi buồn quá lớn thì hoàng tử bé ngắm mặt trời lặn bốn mươi ba lần. Còn bạn? Khi nỗi buồn của bạn quá lớn, thì bạn sẽ làm gì? Huh???