8 tháng 5, 2019

Có những lúc...





"Tôi phải đốt lên một cái gì
Cho sáng rực giữa chênh vênh vực thẳm
Dẫu bao lần người làm tôi thất vọng
Tôi vẫn yêu người lắm lắm người ơi
Tình yêu tôi như một tiếng chuông dài
Làm run rẩy hoa hồng trên ngực nắng."
........….............................
Cũng một dạo rồi mới lại có chuyện khiến mình buồn và tủi thân đến vậy. Khi mình đem lòng trân quý ai đó quá nhiều thì cũng tức là trao vào tay họ quyền khiến mình bị tổn thương, mình biết chứ nhưng vẫn không thể ngừng yêu quý họ được. Và tệ hơn ở chỗ, người bị tổn thương lại thường hay có xu hướng làm tổn thương người khác. Tệ thật!
Đêm qua, nỗi buồn bất ngờ ập đến. Mình thần người nằm thu lu trên xó giường nhìn vào khoảng không trên trần nhà, loay hoay một chặp mà không biết nên phải làm gì để có thể khiến bản thân cảm thấy ổn hơn. Lúc sau ghé blog nàng Sonata, đọc bài viết mới nhất của nàng ấy xong thì mình biết ngay lúc đó mình cần làm gì, mình chồm dậy rồi lục hộc tủ và phát hiện ra chẳng còn bao thuốc lá mình vẫn cất ở sâu trong đó. Hẳn là mẹ đã dọn và mang nó ném đi tự khi nào, rồi thế là nước mắt mình bắt đầu lã chã rơi. Mình khi đó chả biết phải làm thế nào cả, mình chỉ biết khóc mà thôi.
Nào có cần chi đâu, đêm qua mình chỉ cần một điếu thuốc lá, một điếu thôi mà. Vậy mà cũng chả có nổi dẫu chỉ là một điếu thuốc quăn queo.