26 tháng 9, 2021

 

Dù bà nội chỉ cách nhà ngoại có vài căn nhà thôi nhưng với tôi nó không gần như thực tế. Trong trí nhớ hiện tại kỉ niệm với bà nội chỉ là mảng màu vàng vọt ngả nâu của những viên gạch bông vuông vức. Bà nội những năm đó vẫn ở cũng bác Hai, trí nhớ và sức khỏe vẫn còn ổn; có lẽ tôi hay đến thăm bà vào những ngày cuối tuần khi không cần đi học, đa phần bà sẽ dúi vào tay tôi mấy chiếc bánh quy có vị cam của hãng bánh kẹo Hải Hà mà đến giờ có nhắm mắt vào tôi vẫn hình dung được cái dư vị nơi đầu lưỡi. Bà có tám người con và bố tôi là con trai út thành thử trước tôi bà đã có rất nhiều người cháu khác, tên các cháu nội trong nhà đều do bà đặt cả, chị em tôi cũng không ngoại lệ.


Vì tuổi tác nên mắt bà đã không còn rõ, thi thoảng bà hay nhận nhầm tôi sang một người chị nào đó và bà đã gần như mất hoàn toàn thính giác từ hơn hai mươi năm trước. Cuộc trò chuyện của chúng tôi đa phần diễn ra trong thinh lặng và bà đoán được qua khẩu hình miệng của người đối diện và thật ra gọi là trò chuyện nhưng nó cũng chả có gì nhiều nhặn ngoài dăm ba câu hỏi vu vơ. Người bà sẽ luôn có mùi của lá trầu không, hàm răng đen như phụ nữ thời xưa vẫn vậy, bà khó tính và sạch sẽ, uống bia rất cừ.
...
Hôm nay bà mất, khi vừa tròn một trăm.