8 tháng 1, 2014

[...]










Cái đáng sợ nhất của mùi hương là sự gợi nhớ. Mỗi khi nghe Mom's piano rồi hít mùi của một buổi sớm mai bên cửa sổ là mình lại nhớ mùi hương trên vai cậu ấy. Một ngày cuối hạ cậu trở mình trên con phố ngắn trong im lặng, thứ duy nhất trò chuyện, giao tiếp với m là mùi trên vai. Rồi mình có cảm giác hết thảy sự mát lành, yên ả của gió, của bụi nắng sớm mai trên khắp thế gian này đều quy tụ hết trên vai của cậu, còn mình vào khoảnh khắc đó đã tham lam hít cạn kiệt cả rồi. Thế nên suốt những tháng ngày còn lại mình chỉ còn đc hồi tưởng mà thôi. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét