3 tháng 7, 2014

Là nơi đây tháng bảy vẫn buồn tênh (*)









Trời vừa tạnh mưa, tháng Bảy chẳng có gì hấp dẫn tôi ngoài chuyện bầu trời cứ xanh một cách ám ảnh và những cơn mưa luôn là bất tận.

Chiều nay tôi ngồi sau xe Đ đi lòng vòng quanh thành phố, nhưng nắng quá đành chui vào RC tránh nóng, rồi ăn bánh mì kẹp thịt cùng nhau, khi ăn nó có bảo thích vị của rau mùi nhất trong các loại rau thơm, vì nó có vị của Tết. *Cười*

Tôi vẫn thường than thở rằng “Thành phố này chẳng có gì vui”, nó nghe gật gù kiểu đồng tình. Nhưng chỉ có điều dù thành phố này có buồn bã đến chừng nào đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn bỏ nó mà đi, còn Đ thì khác, tôi biết sớm muộn gì thì chúng tôi cũng sẽ cách xa nhau muôn trùng khơi, xa nhau như hai thành phố (mà thật ra là hai đất nước).

“Thật lòng thì tôi vẫn muốn nhìn thấy bà được hạnh phúc trước tôi”. Nó từng nói với tôi như vậy đấy. Nên đến giờ tôi cũng chẳng mường tượng được cảnh sau này hai đứa sẽ chỉ còn được nhìn thấy nhau qua Skype, có thể đến vài năm mới được ôm chầm lấy nhau một lần. :)






Hmm, lâu rồi tôi mới lại vào đây viết blog, đọc được vài lời nhắn của vài người bạn, của Lặng. Thật ra trong thời gian không kể gì ở nơi đây thì cuộc sống thường ngày của tôi vẫn rất bình thường trôi đi. Thậm chí có những chuyện rất hân hoan và cũng đáng để nói nữa. Chẳng hạn như tôi quyết định bỏ việc, quyết định xăm một hình nho nhỏ trên vai trái, nuôi mèo trở lại, rồi cả những ngày tồi tệ khi nhận ra mình cũng vô dụng lắm chứ chẳng vĩ đại với ai trong những ngày thất nghiệp… Ừm, chỉ là tôi không viết ra (được nữa) mà thôi. :’D







Hình như mai các bạn 96 thi đại học, tôi bỗng nhớ khoảng thời gian này năm năm về trước. Khi ngồi sau xe máy, gục đầu lên vai mẹ từ trường trở về nhà sau khi làm xong môn thi cuối cùng. Tôi nhớ dư vị của ngày hôm ấy, nhớ ngày nắng chênh chếch chiếu lên ngực, vương lên mắt, xuyên qua những tàng lá xà cừ thành những đốm nhỏ ấm nóng rơi vương vãi trên mặt đường.

Trong nắng Hà Nội có vô số bụi vàng bay bay.









(*) Tôi không sao nghĩ ra được tiêu đề cho bài đăng này, vậy nên đành lấy từ một câu hát trong bài "Bên trời tháng Bảy" vậy. ^_^

7 nhận xét:

  1. Đi ngang một niềm riêng.
    Đi ngang những câu viết nhẹ nhàng.
    Nghe lòng mình rưng rức
    Sự đồng điệu
    Của lần gặp đầu tiên
    (Ở chốn này)
    P/S: Đọc câu cuối entry bất chợt nhớ Hà Nội. Nơi đó đã dìm chị trong cái rét Giáng sinh - cái rét đầu tiên. Cảm ơn em. Chúc em luôn bình an nhé.

    Trả lờiXóa
  2. Suỵt, thời gian trôi thật nhanh. Nhớ hình như tháng Bảy năm trước còn phim ảnh,hoạt hình đêm khuya và đôi khi trò chuyện cùng S, thế mà lại thêm một năm nữa rồi. Già đi một tuổi, thêm bao nhiêu chuyện mới mà nhìn lại thấy chẳng được bao nhiêu. Chán thật. Tớ ghét mùa hè.

    Nhớ cậu thật đấy :)

    Trả lờiXóa
  3. Blog Suỵt, dù đôi khi có mùi tuyệt vọng, nhưng thực sự lúc nào cũng bình yên :)

    Em thích nhìn Suỵt như thế này. Vẫn là sự mạnh mẽ và quyết liệt :).

    Nhớ Suỵt thật đấy. Bây giờ em mới nhận ra, việc không biết quá nhiều về nhau và chỉ liên hệ với nhau qua những dòng cảm xúc thật quý biết chừng nào. Có đôi khi em mường tượng ra cuộc sống của Suỵt, dáng hình của Suỵt, rồi lại cười :).

    Suỵt phải luôn hạnh phúc nhé. Và đừng bao giờ bỏ đi mà không nhắn lại lời nào :*

    Trả lờiXóa
  4. Tháng 7 ở Sài Gòn mưa ào ạt và bất chợt lắm cô ạ. Lâu lâu tôi nghĩ đến cô, mong một lần đc cùng cô thưởng thức cf ở Sài Gòn này. Có một điều lạ là hai kẻ xa lạ, ở hai nơi xa lạ nhưng tôi lâu lâu lại nhớ cô.
    Cô có buồn cười không? ^^ hi!
    P/s: cô share tôi mấy bản nhạc Pháp nhé, dạo này tôi bỗng kết nhạc Pháp cô ạ.

    Trả lờiXóa
  5. Hi, nhạc P tui cũng k rành lắm nên nàng có thể tham khảo ở đây nhé :') https://m.facebook.com/profile.php?id=132931151447

    Trả lờiXóa