27 tháng 4, 2015

Chả có gì vui ở bài đăng này cả.





Dạo này không rõ căn nguyên gì mà tôi rất hay bị những cơn đau đầu hành hạ. Cơn đau không nặng nề nhưng âm ỉ và kéo dài hệt như những cơn mưa phùn tháng Ba. Mỗi khi thức tỉnh tôi đều có cảm giác mình vừa bị tên khốn nào đó nện một tảng đá lên đỉnh đầu. Chẹp, tôi ngán thảm cảnh này quá chừng.
.
Tối có đi cf cùng cô em họ, nghe kể "chuyện tình đầy suy tư" của nó mà tôi bỗng thấy mình thật may mắn khi vẫn đứng bên lề chuyện yêu đương mệt não này. Cf xong cũng đã khuya, chúng tôi không về ngay mà ghé vào tiệm cơm gà gọi hai suất. Vừa ăn tôi vừa chửi thầm bản thân đáng lẽ ra nên về nhà luôn chứ không nên lãng phí 60k vào hai bát xôi thậm tệ, mặn chát chúa như này. Không thể nuốt nổi nên chúng tôi thanh toán rồi dắt nhau ra về. Đêm vắng, se lạnh, tôi hát khe khẽ vài câu trong Chiều một mình qua phố.
.
Quả thực tôi đang mất đi khả năng tâm tình vốn đã ít ỏi của bản thân. Những chuyện đến rồi đi hệt như làn khói phả vào không gian tịch mịch. Buồn hay vui đều đã không còn quan trọng...
.
Mấy ngày nữa đi biển. Ừmm, tôi sẽ không chết vì mấy cơn đau đầu nhảm nhí này đâu.



2 nhận xét: