26 tháng 12, 2016

...





Hai ngày giáng sinh dự định sẽ là ngồi chết dí tại một xó xỉnh cà phê nào đó rồi coi phim cùng bạn, xong không hiểu thế nào tôi đều bị cho leo cây một cách khó hiểu. Không sao. Tôi đi một mình. Tôi uống trà một mình tại quán quen, tôi là vị khách duy nhất đi một mình đêm 24 ấy, có lẽ vì vậy mà anh chủ tiệm cho tôi chọn nhạc cho quán, tôi được mở bất cứ nhạc gì mà tôi thích và không ngừng mỉm cười dễ mến khi nhìn tôi. Hôm qua cũng vậy, sau khi sửa soạn xong xuôi thì người bạn coi phim cùng tôi đột nhiên nói có việc gấp nên không thể đi cùng tôi được. Tôi trước giờ chả vì sự lỡ hẹn của ai đó mà để bản thân bị hụt hẫng. Tôi đi một mình. Rạp vắng, nhạc & phim hay, xung quanh không có vị khách nào nhai nhóp nhép bất lịch sự hay nói chuyện ồn ào nên tôi rất hài lòng. Trước khi về nhà còn lang thang vỉa hè ăn chút đồ ăn vặt. Đời luôn đẹp hơn khi ta no cái bụng mà. ;)

.

Tôi tự mua cho mình một chiếc áo len free size đỏ kèm một chiếc khăn màu xanh lá thẫm. Mỗi khi mặc đều cảm thấy rất ư là vui.
Em có nhiều áo đỏ lắm rồi sao vẫn cứ mua tiếp vậy? Không chán sao?
Ngày nào anh cũng muốn gặp em mà anh có chán đâu.
Ờm. Dĩ nhiên chẳng ai nói với tôi mấy lời như này. Tôi tưởng tượng ra ấy mà = ))))

.

Nốt tuần này thôi là kết thúc năm 2016 rồi đấy. Cám ơn vì đã đối xử lịch thiệp với nhau trong suốt 12 tháng qua.

14 tháng 12, 2016

More than blue











Tôi..
Lúc này chỉ muốn biến mất.





4 tháng 12, 2016

Chả cần tiêu đề gì đâu





Tôi mới mua được chút trà ướp sen Hồ Tây, mấy người trong nhà không có thích cái trò này thế nên tôi độc ẩm một mình. Kết quả tôi một mình chơi đến sáng :/
Tôi không phải là đứa biết thưởng trà chi cả, chỉ là tôi thấy rất thoải mái khi ngồi trong sự tĩnh lặng, nghe nhạc và uống trà thơm 😌😌😌tôi cũng biết hưởng thụ lắm chớ hả? =)))



Tôi mê nấm, tất cả các món từ nấm tôi đều thích hết. À, tôi thích đun nấu & ăn đồ chay. Cứ chủ nhật ở nhà, mà lại đi chợ thì cả nhà sẽ phải ăn cỏ ngày hôm đó hết. Tôi không biết ăn rau cải xoong, rau mùng tơi, rau đay và ghét rau mùi. Tôi chưa bao giờ đi chợ và lượm tụi nó cả.
Hồi nhỏ mỗi lần bố nấu canh cua rau đay là tôi nguyền rủa tại sao chúng không bị tuyệt chủng đi.



Có chuyện vui thế này, anh giảng viên nọ biết tôi thích mấy loại hoa nho nhỏ xinh xinh. Một sáng nọ trước khi đi làm còn qua chỗ tôi đưa tôi một bó nhỏ bách nhật do chính anh ta hái trong vườn, tự cột dây ruy băng. Tôi cùng mấy cô bạn làm cùng đều bật cười. Tôi cười vì khi gần 30t sao anh thầy giáo này vẫn có thể đáng yêu đến vậy được nhỉ? Còn bọn họ cười vì lẽ họ thấy anh ta thật ấu trĩ khi thời đại này còn tặng con gái chỉ một bó nhỏ xíu bách nhật, à mà không, họ còn chả biết tên của nó là gì nữa cơ. Họ cười ha hả với nhau vì cho rằng anh ta bị hâm, bị dở, họ nói ít ra cũng phải mua cho tôi một bó hoa hồng hay chí ít cũng phải một bông hoa hồng chứ. Sao lại chỉ có một bó nhỏ bách nhật tím ngắt là sao? Hê hê. Tôi nhìn mấy cô gái ấy rồi cười ở trong lòng.



Chậc, sao đến giờ người ta còn thích chuyện mai mối nhỉ? Họ không biết làm mai đứng đầu bảng trong bốn cái ngu ở đời à? Đến bố mẹ tôi còn chưa phải lo đến chuyện yêu đương của tôi mà sao mấy người đã sồn sồn lên lo dùm tôi vậy nhỉ? Tuy tôi có hơi nhiều tuổi một chút, thi thoảng có hơi bất ổn một chút nhưng thật ra tôi hoàn toàn bình ổn, người không bình thường chính là các vị mới phải. Tôi có quyền sống bình yên thế này chứ hả? Tôi sẽ bận tâm những điều khác, yêu đời bằng một cách khác... Vậy nên mấy người đừng bao giờ hỏi tình trạng hôn nhân của tôi nữa.
Gửi đến các bạn, các bác hay lo cho tôi và gửi toàn xã hội 💩