23 tháng 12, 2017

Những ngày vỡ đôi.

Ban nãy khi chạy xe ngoài đường tim tôi đã đập nhanh hơn bình thường đến 58% vì một bóng dáng. Cũng rất cao và gầy, cũng là air blade, áo khoác, dáng lưng... giống sao mà giống đến thế? Cứ tưởng sẽ chẳng bận lòng được nữa vậy mà chỉ là cái dáng dấp đấy thôi lại khiến những đợt sóng triều dâng xưa cũ vỗ nhè nhẹ vào thành lồng ngực : ) Mệnh danh là Sứa vậy mà cũng có lúc trí nhớ tốt ghê :)
.
Tôi nhớ cái đêm đi cùng S tuần trước, cũng đến gần một năm trời chúng tôi mới được gặp lại nhau kể từ cái ngày S xuống HN khám bệnh. Chúng tôi đi vòng quanh HN gần sáu tiếng đồng hồ, cùng ăn thịt nướng, cùng nhau hít trọn cái lạnh thấu xương thốc từ sông Hồng lên cầu Chương Dương lúc gần hai giờ sáng, ngắm đèn giăng trên cầu Nhật Tân, cùng uống bia và ăn mì hộp ở Circle K, bị 141 túm, cái ôm ghì xiết chặt đến nghẹt thở của S vì lạnh. Tên nhóc đáng chết này, vì cái ôm của cậu mà chị đây còn lầm tưởng mình mới là con nhỏ thua cậu ba tuổi chứ không phải ngược lại nữa cơ. (.\_/.)
Tuy chẳng phải là phút, là giờ, là ngày, là tuần, là tháng mà chỉ là năm của nhau, nhưng chúng tôi đều tự nhận thấy mình và đối phương có thể xoa dịu những nỗi niềm cho nhau chỉ bằng vài dòng tn hay những cuộc gọi facetime chỉ để nhìn thấy nhau mỉm cười. Tri kỉ, người ta gọi đó là tri kỉ, phải không? Thiếu uý của tôi, tôi sẽ không kể cái đêm đó cho cô bạn gái của cậu nghe đâu :))) mà cậu có biết giờ tôi nhớ cái ôm của cậu lắm không? :)
.
Giờ là 00h10p Hà Nội lạnh ngọt ngào dưới nền nhiệt mười bốn độ xê. Thay vì dùng 200mg Ibuprofen có trong balo  thì tôi lại tìm đến Nicotine để giảm cơn đau đầu nhẹ và tâm trí có phần hơi hỗn độn rối ren của mình. Và ơn giời, lượng dopamine trong não tôi đã tăng lên chút đỉnh nhờ điếu thuốc trên tay lúc này, cơn đau đầu đã dịu đi rất nhiều và tinh thần tôi đã phần nào gọn ghẽ như mấy chiếc váy được treo phẳng phiu trong tủ gỗ. Tôi đang mặc chiếc áo cộc in hoạ tiết những cây xương rồng, chân váy đen và ngồi thu lu xó nhà hút thuốc, có ai vô tình thấy tôi lúc này không? Có sẵn lòng thụi vào mặt tôi một cái rồi quát: "Thật hư đốn và ngu dốt, có biết lượng dopamine được tạo ra từ một cái ôm còn lớn gấp mấy lần điếu thuốc này không hửm?" Sau đó dịu dàng ôm lấy tôi và mời tôi một điếu nữa =)))))))
.
Tôi luôn rất dở trong chuyện kết thúc những mảnh chuyện rời rạc này trong những entry của mình, nên cứ để nó chấm hết ở đây nhé :v và lúc này X Japan đương hát "Endless rain, fall on my heart, ....
Let me forget, all of the hate, all of the sadness".

1 nhận xét: