22 tháng 12, 2018





Mấy đêm trước nói chuyện với nhau, thấy ở trên núi đương hanh khô kèm lạnh lắm rồi nên hôm nay có ra bưu điện gửi hũ dưỡng ẩm, khăn lụa cùng xíu xiu mật ong mình chiết ra lọ nhỏ mắt cho S tiện ủ dưỡng môi trước khi ngủ, tính viết vài dòng gửi cho cậu ta nhưng rồi lại thôi. Hôm trước lang thang mặt báo vô tình thế nào thấy cậu ấy được trao bằng khen xuất sắc vì phá được đường dây lớn ma tuý, vừa thấy tự hào vì cậu, cũng vừa muốn giận... Đây là người mình có cảm giác mắc nợ từ tiền kiếp vậy, dù cậu ta có đối xử như thế nào với mình mình cũng chẳng thể nào giận được, dù chỉ một giây. Haizzz.

.

Vừa rồi có đi cùng hai người bạn đồng nghiệp lên Thái Nguyên chơi, một người quen của bạn mình bỗng nhìn mình rồi nói đại ý rằng mình là người "vô duyên" : )))) vâng, là vô duyên đấy ạ, rằng là ai đến với mình rồi đều sẽ bỏ mình mà đi cả thôi. Mình hơi đứng người một giây, tại sao người này chưa hề gặp mình mà lại biết điều mà ai cũng biết rồi vậy hả??? Haha. Từ năm hai mươi tủi cháu đây đã biết mình bị nhốt chung thân với cô đơn rồi, cô nhé :)))

.

Mình bắt xe đến Hải Phòng, một mình trong ngày sinh nhật. Bà ngoại, cậu, mẹ đều giận mình. Mình biết, nhưng từ bao lâu nay ngày này với mình không có niềm vui nữa rồi. Mình đón tuổi mới một mình giữa lòng thành phố xa lạ. Mình gặm bánh mì, uống trà Ô long trong tiệm trà đông đúc, nghe điện thoại của cậu mà lòng buồn vô biên. Cả nhà chẳng bao giờ hiểu được đâu, chẳng bao giờ....
Biển mùa này vắng hiu vắng hắt, cả bãi chỉ có một mình lang thang trên bờ biển. Hmmm! Tuyệt vời làm sao 😌😌😌

.

Có lẽ nên đi ngủ, hôm nay sẽ không skincare chi hết nhé. Đầu đau cả ngày vẫn không buồn hết, bực ghê!!!

2 nhận xét:

  1. Khi trong đầu nghĩ đủ mọi chuyện là thật ra chẳng nghĩ được gì
    Mong em tuổi mới sẽ vui và nhận được nhiều sự thấu hiểu hơn !

    Trả lờiXóa