31 tháng 1, 2013

Tháng Chạp....















Yêu tháng chạp không biết bao nhiêu, nhưng yêu nhất là những ngày giáp tết, thời tiết sao mà đĩ thế, con mắt tấm lòng sao mà đong đưa thế, lời nói, tiếng chào sao mà duyên dáng tơ mơ thế.



Tôi yêu hết và tôi nói là tôi yêu hết; yêu ngọn cỏ gió đùa, mây trôi lãng đãng, ngọn núi đồi sim, nhựa cây mạch đất, yêu con sâu cái kiến nằm co ro trong tổ bấy giờ trỗi lên tìm lá mới hoa non, yêu cô gái mặc quần lĩnh hoa chanh lại cài một cánh hoa hồng trên mái tóc, yêu con bướm đa tình bay lượn trên giàn hoa thiên lí, cái áo nhung xanh nổi bật lên trong vườn quýt đỏ, cam vàng, trông mới lại càng yêu những giọt mưa bé tỉ ti đọng lại trên nhung mướt làm cho người đẹp óng a óng ánh như thiên thần trong mộng. Cũng may mà cứ vào tháng chạp, ở đây, thỉnh thoảng lại có những đêm xanh gió thổi hiu hiu làm cho người thức khuya cảm thấy da tê tê, lành lạnh mà nghe như thấy tết đến xuân về trước ngõ nên cũng nguôi ngoai được phần nào, chớ cứ nắng chói chan, khô héo liền liền thi chỉ thương nhớ mà héo hắt đi, sống làm sao cho nổi.







Vũ Bằng_

24 tháng 1, 2013

Chìm trong muôn thủa





"Tôi chỉ là một kẻ dối trá cô độc
Luôn mơ mộng viển vông ảo tưởng"





16 tháng 1, 2013

Cám ơn...









Tôi chẳng biết có Thượng Đế không, tôi chẳng biết Chúa có tồn tại không, tôi cũng chẳng rõ trên đời này có cái gọi là Đấng tối cao hay Phật Pháp gì gì không. Nhưng tôi thực sự cám ơn vì mẹ vẫn ổn. Cám ơn vì mẹ vẫn ổn. Tôi chỉ cần có vậy...

2 tháng 1, 2013

Ting ling, ting ling!!!











Bus 01! Vắng và ấm. 

Được về sớm và tôi quyết định không về nhà ngay mà nhảy lên bus đến cầu Long Biên hóng gió. Vì không phải giờ tan tầm lên xe khá vắng vẻ. Tôi có thể dễ dàng tìm cho mình một chỗ ngồi ưng ý. Như nhiều người tôi cũng thích ghế sát cửa kính - cuối xe - bên trái. Không biết mọi người thế nào chứ với tôi nơi có thể ngủ một cách dễ dàng nhất trên thế gian đó chính là xe bus T_T. 


Đèn đỏ - xe dừng. 
Song song với xe tôi đang ngồi là một chiếc xe khách, ánh mắt tôi dừng lại trước ánh mắt của một anh bạn. Trong khoảnh khắc nhìn nhau ngắn ngủi đó tôi bỗng bất giác mỉm cười thật tươi với chàng trai lạ và bạn ấy cũng cười lại với tôi bằng một nụ cười thật nhẹ. Nhẹ thôi nhưng rất thật lòng. 
7, 6, 5... Đèn xanh. Xe chuyển bánh. Xe tôi tiếp tục đi thẳng, xe anh thì rẽ trái. Trong lòng nhen nhóm một niềm vui nho nhỏ, earphone đang phát Khúc hát chim trời - Hà Anh Tuấn. 

Tôi nhớ đến K, nhớ đến đoạn đường ngắn ngủi chúng tôi được đi cùng nhau. Ngắn ngủi đến mức đôi khi nhìn mặt cậu ấy thôi trong tôi cũng đã dự cảm được một điều rằng chúng tôi sẽ phải chia tay nhau ở đâu đó. Điều đấy chẳng phải quá buồn sao? Khi nhắm mắt lại và nhớ lại nụ cười của K., trong đầu tôi luôn hiện lên những đốm sáng xanh, những đốm xanh lập lòe như những ánh đèn của đom đóm. Trong bộ film Hotarubi no mori e mà tôi ưa thích nhân vật Hotaru có nói một câu thế này "Có thể tôi sẽ không trông đợi mùa hè một quãng thời gian dài. Ngực tôi sẽ nhói đau, lệ sẽ tuôn rơi. Nhưng hơi ấm trong bàn tay này và những kỉ niệm mùa hè sẽ sống mãi tận sâu trái tim. Thế nên hãy tiến lên. Tiến lên!" Đi cùng với câu nói đó là hình ảnh bầu trời cao xanh vời vợi. Ừ, thế chẳng đủ rồi sao? :)


Khi viết những dòng này tôi đang play Khúc hát chim trời. Hm, thật tuyệt vời khi mỗi ngày trôi qua có những con người, những điều nhỏ xinh vẫn gõ vào lòng ta khẽ khẽ những tiếng chuông ting ling, ting ling về niềm yêu thương cuộc sống. Há chẳng phải hạnh phúc lắm sao?



Hà Anh Tuấn vẫn đang hát:

"Bóng dáng người lại tìm về trong ta khúc hát chim trời ríu rít giữa hồn ta". 


Có những thời khắc trong ngày thấy nhẹ bẫng như thể bay lên được ấy ^^!










HN.2.1.2013





1 tháng 1, 2013

1.1.2013










Hãy mạnh mẽ lên. 
Như một cái cây. 
Bản thân ạ.