Mình không nhớ rõ những ngày mưa phùn như thế này đã kéo dài được bao lâu rồi nữa, tưởng chừng như đã là vô tận. Sáng ra gặp bình mình mưa, trưa về gặp mưa, tối về cũng mưa, đêm nằm nghe mưa. Từ khi có khái niệm về kí ức, mình chưa từng thấy năm nào mưa lại kéo dài dằng dặc như năm nay, thật lạ lùng. Mưa như không mưa mà ướt hơn cả mưa.
Những ngày mưa dài thế này thường không có nhiều chuyện để làm cho là lắm, sẽ không có những sáng sớm xỏ giày rồi chạy cùng con phốc rồ quanh khu mình ở, sẽ không có những buổi tối đi bộ lòng vòng cả tiếng cùng Đ, sẽ không có những tối nhà mình náo loạn bởi mấy đứa bạn mình tụ tập tán phét cười ha hả. Ừm, khoảng thời gian vừa qua của mình khá yên tĩnh và dày đặc mùi café.
À, cách nhà mình không xa có một giàn hồng leo đẹp vô ngần, tháng Ba, đương mùa hồng leo nở rổ. Chiều nào mình cũng về qua ngôi nhà đó, chần chừ ngắm nghía một hồi rồi mới đi. Không biết tới chừng nào mới có thể đính kèm mùi hương lên blog được? ; ) Nhất định sẽ gom trọn mùi hồng leo tan trong gió mưa mùa xuân để cất giữ vào chốn này.
.
''Tôi không muốn làm việc
Tôi không muốn ăn trưa
Tôi chỉ muốn quên đi
Và rít vài hơi thuốc''
Đó là vài câu trong một bài hát tiếng Pháp mà mình thấy trên Fb. Chẹp, sao nó giống tâm trạng mình quá vậy? Hở?