22 tháng 9, 2017

Dạo gần đây tôi vật vờ ở viện hơi nhiều, hôm qua đến viện làm một loạt các xét nghiệm xong xuôi thì bác sĩ nói amidal của tôi vẫn chưa khỏi viêm nên chưa thể cắt được. Thậm chí tôi còn không thể nói chuyện hay ăn uống bình thường như trước, tệ kinh khủng. Nửa tháng trước do uống kháng sinh liều cao mà mặt tôi bị sưng đỏ như quả hồng chín nẫu, sau đó là hiện tượng bong tróc da, tôi gầy và da dẻ sạm hẳn đi. Hôm qua lại nhận chỉ định nhập viện để tiêm truyền kháng sinh nhưng tôi đã về và xin dùng thuốc. Hôm qua thực sự là một ngày tồi tệ, tôi đi một mình hết phòng xét nghiệm này đến phòng chụp kia, xin dấu này đến phòng đo nọ. Thật sự thì người ta không nên quen với chuyện làm tất cả mọi việc một mình.
.
Vì không được vui nên tôi có thử mua một chai nước hoa chiết. Nghe review thì nó giống như một chiếc bánh mì mới ra lò, hương vani sữa dừa ngọt béo cùng hương gỗ đàn hương ngầy ngậy. Một chiều mưa như hôm nay mà có bánh mì mới ra lò thì cũng thật thích, nhỉ nhỉ nhỉ? ^^!
.
Lại buồn ngủ nữa rồi, lại thèm bánh trung thu nhân thập cẩm, bánh nướng trứng muối cùng trà ướp sen nữa thế nhỉ?

8 tháng 9, 2017




Tôi bị viêm amidan mãn, trong những ngày cấp tính như thế này tôi chả ăn gì được ngoài bún, cháo, mì hay sữa, việc nuốt nước miếng cũng trở thành nỗi kinh hoàng. Thuốc kháng sinh liều cao kèm những viên kháng histamin khiến cơ thể tôi luôn trong tình trạng buồn ngủ rũ rượi, hễ nằm xuống là tôi có thể ngủ mê man ngay được. Haizzz, cơ thể của tôi đã bắt đầu bệ rạc rồi đấy à???
 .
HN hồi tối mưa thật lớn, đang giặt đồ trong nhà tắm vậy mà tôi mấy lần giật mình thon thót vì sấm chớp ngoài kia. Tôi bị chứng sợ sấm sét đùng đoàng này từ nhỏ, đến giờ vẫn không thay đổi chút nào, hễ chớp giật là khó lòng ngủ được. Giặt đồ xong ra ngoài cầm điện thoại thấy có tn từ một người bạn: "Sấm hơi to quá đấy, em đừng sợ quá nhé". Chính vì nhận được tin nhắn từ một người không hẳn thân thiết gì lại khiến tôi hơi chùng lòng một chút. Dăm bữa nửa tháng tụi tôi có ngồi cà phê cùng nhau, cà phê hay nhạc có dở quá thì cùng nhau đi bộ một đoạn, kể với nhau vài câu chuyện thường ngày rồi thôi. Không biết ngoài người bạn này ra có ai từng thân cận với tôi có nhớ mỗi lần mưa to gió giật thế này sẽ nhớ rằng có môt con nhỏ đương sợ lắm không nữa.
.
Tại sao đã là tháng Chín được nhỉ? Tại sao lại có thể nhanh đến mức khó thở thế này được nhỉ? Bao tháng Chín trôi qua vậy mà chả bao giờ có cái gì chín được nhỉ? =)))))))))
.
"Người thật lòng thương con sẽ thương con cả khi con không biết."
Ừa đó 😊