3 tháng 3, 2018

[...]




Sáng nay tôi tỉnh giấc bằng một giấc mơ, dạo gần đây tôi hay có những giấc mơ ngổn ngang như vậy chứ không có được ngủ ngon một giấc đúng nghĩa không mộng mị gì như trước nữa. Tôi nghĩ chắc do stress gây ra. Tôi mơ tôi cùng những người bạn quen sơ sơ của mình đến một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi có những đồng cỏ lau, cây cối và bầu trời xanh ngút ngàn, bầu trời xanh đẹp đẽ như bức tranh Almond Blossoms của Van Gogh vậy. Nhưng chỉ có tôi là lơ đãng dạo bước trên đồi còn mọi người thì cứ trôi trượt theo dòng nham thạch của ngọn núi lửa đang phun trào gần đó. Ồ vâng, chính xác là tôi đã có giấc mơ như vậy đấy, tất thảy mọi người đều hết mực vui vẻ lướt trên dòng nham thạch màu đỏ cam đang trôi chảy, không có sự chết chóc hay hoảng loạn ầm ĩ nào hết, gương mặt ai nấy đều vui vẻ hào hứng như đang có cuộc dạo chơi trên du thuyền vậy, chỉ khác là không có biển Đại Tây Dương nào ở đây hết & thay vào đó là dòng nham thạch khổng lồ lững lờ trôi. Duy chỉ có tôi là một mình nhẩn nha cầm điện thoại rồi chụp ảnh bầu trời ở bên kia đồi, duy chỉ có tôi là đứng rìa cuộc vui giữa dòng nham thạch ấy. Giấc mơ hay ghê, dù khiến tôi thấy mệt mỏi rã rời khi tỉnh dậy. Bầu trời trong giấc mơ thật đẹp, đẹp đến ngạt thở, đẹp đến nỗi tôi đã dành ra vài phút để cố gắng nhớ lại chúng từng chi tiết.

...

S vừa hoàn thành chuyến công tác trên rừng ba ngày hai đêm của mình trên độ cao hơn hai ngàn mét. Cậu ấy gửi cho tôi một tấm hình cây mận nở hoa trắng muốt kiêu hãnh giữa bầu trời tháng Ba (thật ra tôi cũng quên không hỏi đó là hoa mận hay hoa táo mèo nữa). Tôi nhìn những tấm hình đồi núi trập trùng cậu gửi mà lòng cứ dâng lên thứ xúc cảm khó tả. Tôi mường tượng rồi mình sẽ lên thăm S, rồi cũng đứng giữa những tàng cây khổng lồ, vực sâu thăm thẳm đó... tựa một dấu chấm bé tí teo trong góc của một trang giấy vẽ tranh thuỷ mặc.

...

Tôi từng vô cùng thích tháng Ba, fb vừa nhắc lại hình ảnh những chùm hoa bưởi đung đưa trong vườn, rồi hàng cây hoa ban, hoa sưa trắng muốt mà tôi đã chụp trên đường Bắc Sơn mà năm năm trước tôi có bắt bus đến ngắm. Hà Nội tháng Ba với tôi từng đẹp đến vậy đấy, giờ chúng vẫn cứ đẹp chỉ là tâm hồn tôi đã không còn như xưa để có thể ngắm nhìn chúng bằng cặp mắt như năm năm trước mà tôi đã từng mà thôi. :) hmm, tôi vừa pha cà phê và vừa viết blog trên điện thoại, mùi hoa bưởi của nhà nào thi thoảng theo gió chui vô cửa sổ phòng tôi thoang thoảng thích ghê ^^! Du Tử Lê có câu thơ này mà mỗi khi mùa hoa bưởi tôi hay nhớ đến "Tóc người chảy suốt cơn mưa. Ngực thơm hoa bưởi, môi đưa bão về". :D

...

Mấy dạo nay trời bắt đầu nắng nóng, nhưng chỉ vài hôm nữa thôi rồi tôi biết những cơn mưa phùn đặc sản tháng Ba sẽ về. Sớm thôi. Độ ẩm sẽ cao chót vót, tiết trời sẽ nồm ẩm thấp khiến tôi luôn trong tình trạng lên mốc và đầu đau âm ỉ như tình trạng thiếu máu lên não. Rồi khi ngắm nhìn màn mưa giữa lòng tháng Ba như vậy là tôi trăm lần như một sẽ nhớ về buổi chiều làm mẫu vẽ cho đám học sinh Hàn Quốc ở khu chung cư gần nơi tôi sống. Hôm đó, trời cũng mưa dằng dặc từ sáng cho đến khuya. Tôi được đưa cho chiếc áo len màu kem dáng dài rộng thùng thình rồi ngồi lên chiếc ghế sát cửa sổ cao chót vót, bên dưới là gần chục cặp mắt nhìn rồi phác hoạ dáng hình tôi. Tôi vẫn nhớ như in mùi của chiếc áo len ấy, cái mùi của những chiếc áo được cất sâu trong ngăn tủ, mùi thời gian, mùi cũ kĩ, còn nhớ để giữ bản thân ngồi bất động lâu như vầy tôi đã thả tâm trí mình trôi về những đâu. Là ngôi nhà ven hồ gần ngoại có giàn hồng leo mà tôi đến giờ vẫn mê mẩn, là hũ đựng nước đậu nành cho bữa sáng, là tôi khi mười mấy ngồi lì cả buổi cùng con mèo già bên vườn đào rộng lớn sát hông nhà rồi nghĩ rằng mình chính là đảo chủ của thập lí đào hoa trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung. Cho đến giờ, tôi nghĩ những chiều xuân một mình chìm đắm trong biển hồng của vườn đào năm ấy vẫn cứ là một trong những buổi chiều đẹp đẽ, êm dịu nhất đời tôi. Con mèo cùng tôi ngắm nhìn những cánh đào bay trong gió năm ấy cũng là con mèo khóc cười cùng tôi, là con mèo mười năm lớn lên cùng tôi, kiên nhẫn với tôi nhất và cũng là con mèo mà tôi thương nhất... Ầy, kí ức thật kì quặc. Tôi chả thể có năng lực rằng sẽ nhớ cái này và quên mẹ cái kia đi, nó chọn tôi chứ tôi không có được chọn nó. Và cái buổi chiều làm mẫu vẽ rồi nhớ về vườn đào xa xôi không có gì đặc biệt ấy cũng vậy, dường như nó đã bị đứa nhỏ hiếu động nghịch ngợm nào đó ghim chặt vào não bộ tôi rồi không quên đính kèm bức hình Hà Nội xám xịt trong màn mưa phùn lành lạnh. Hết giờ, tôi nhận chiếc phong bì tiền công rồi thay đồ ra về. Tôi quàng lại chiếc khăn đỏ rồi cứ thế hoà mình vào màn mưa.
...
Ơ, tự dưng nhớ miếng thịt dê nướng mà hồi Tết vừa rồi tôi có vào Vũng Tàu và ăn nhờ ở đậu nhà anh bạn (bạn của bạn tôi) tôi thế nhỉ? Nhớ thế =))))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét