2 tháng 7, 2019

...

Đêm hôm trước HN mưa, tôi nhớ về những tối mưa vắng bệnh nhân ở phòng khám cũ. Vị bác sĩ trung tuổi tên Việt thường đứng chắp tay ra sau lưng, mắt nhìn ra ngoài đường đẫm mưa ngắm dòng người vội vã bên phố Kim Mã rồi huýt sáo bài "Historia de un amor" một cách nho nhỏ rồi nói với tôi rằng : "nếu năm ấy không vào Y Hà Nội theo nghiệp gia đình thì tao đã học Nhạc Viện rồi đấy". Hỏi bác lại đang hối hận đấy à thì bác cười nhạt rồi nói: "Đúng là thà cứ làm rồi hối hận còn hơn là phải hối hận vì những điều mình không làm" mày ạ. Buổi tối đầu tháng 12 mưa lạnh tê tái, sau khi chốt hết sổ sách, nhập thuốc tồn, dự trù xong xuôi mọi việc thì thấy bác từ thang máy bước ra, biết là bác sẽ ra đứng ở sảnh nhìn mưa nữa thì tôi bèn lôi điện thoại mở "Historia de un amor". Hmmm, ai mà biết được buổi tối tháng 12 ấy lại là lần cuối chúng tôi được trực & nghe nhạc cùng nhau cơ chứ. Cuộc sống này có bao cuộc gặp gỡ mà ta biết được đâu là lần gặp gỡ cuối cùng đâu, ai mà biết bàn tay đang nắm này lại là lần cuối trong đời ta được đan vào như thế, ai mà biết được đó là lần cuối ta được nhìn cái cử chỉ quen thuộc của người mình trân quý được nhỉ?
Ichi-go ichi-e, tôi đã in dòng chữ này lên chiếc túi tote mà tôi vẫn hay mang, mỗi ngày.
____
Làm với nhau được ba tháng thì bữa đi du lịch cùng cơ quan nó mới thỏ thẻ bảo nhòm bề ngoài tôi thân thiện dễ gần bao nhiêu thì bên trong lại lạnh lùng dửng dưng bấy nhiêu. Ngoài ấm trong lạnh. Hầy, tôi không những lãnh đạm lạnh nhạt, mà thi thoảng còn cảm thấy cuộc đời chẳng có gì đáng để mà mong đợi thiết tha. Nói vậy xong nó chu môi lên nguýt tôi một cái rõ là dài rồi gọi tôi đúng là một bà già dở hơi. :)))
___
Xỏ được cái vị trí Helix được nửa tháng rồi mà đến tận hôm nay mới cảm nhận được cái sự đau. Ngẫm ra hình như chuyện gì tôi cũng chậm cảm đến vậy thì phải. Có vài chuyện tôi đã từng nghĩ sau khi nó xảy ra thì hẳn là tôi sẽ đau lắm, sẽ chẳng tài nào mà chịu đựng nổi đâu. Thế nhưng không, tôi đón nhận mọi chuyện đều rất chậm rãi và dễ dàng một cách đáng kinh ngạc. Và rồi bằng một cách nào đó thời gian trôi đi tôi bỗng lại càng nhớ rõ những chuyện ấy đến từng chi tiết, nỗi buồn ấy lại càng rõ rệt, càng khắc sâu đến độ tôi bàng hoàng không sao lí giải nổi. Cái sự lập trình trong con người tôi hình như bị ngược hoàn toàn so với nhiều người khác, tôi thường chả bao giờ cảm thấy đau hay nháo nhác trong lòng ngay sau mỗi lần mất mát cả, rồi tưởng chừng bấy nhiêu thời gian là đã đủ để mọi điều chìm xuống thì trong tôi nỗi buồn đó mới bắt đầu mọc lên. Và rồi nó cứ thế âm ỉ như ngọn lửa ở thác nước Eternal Flame, chẳng khi nào dập tắt...

"- Anh có biết ưu điểm của người chậm cảm là gì không? Là anh không bao giờ phải chịu nỗi đau cùng lúc với người khác. Có thể anh sẽ cảm thấy sau đó rất lâu, và nỗi đau còn nguyên vẹn không thì em không chắc. Nhưng anh phải chịu đựng một mình. Và đấy là điều cô độc nhất anh từng biết."

______
Nay làm việc thông trưa, về nhà mệt nhoài đến độ chả thèm ăn tối. Tắm gội xong thì trèo ngay lên giường đọc vài trang sách rồi chỉnh điều hoà xuống 23 độ, xịt một shoot "Un Bois vanille" vào hõm vai trái, hmmm vậy là có một giấc ngủ đêm thu rồi này, dẫu chỉ là một mùa thu giả tạo.

2 nhận xét: