5h30 chiều thứ bảy tôi bước ra khỏi tòa nhà chung cư sau 2h làm mẫu vẽ cho mấy đứa học sinh Hàn Quốc. Trời mờ mịt như mù sương vì màn mưa mùa xuân dày đặc, tôi ngước mặt lên trời bực dọc thốt lên "Chết tiệt". Anh chàng đang đợi ai đó dưới sảnh hình như nghe thấy bỗng cong vành môi lên cười tủm tỉm, tôi hơi xấu hổ, rồi vội vàng bước đi. Đây là lần thứ hai tôi đến khu chung cư này, nhưng chẳng hiểu sao vẫn cứ loay hoay mãi mới thoát ra khỏi những dãy nhà cao chọc trời. Từ đây về nhà sẽ phải bắt hai tuyến bus, tôi lấy khăn quàng cổ ra trùm đầu rồi hối hả bước đi, mưa mỏng như vô hình nhưng đường dài cũng làm ướt vai.
Về tới nhà tôi ăn mì gói kèm kim chi, sau đó leo lên nhà xem phim, uống bia tới khuya muộn. Dạ dày tôi dạo này ko ổn lắm, hễ uống chút hay ăn đồ cay chua là sẽ lại đau. Đ thi thoảng còn trêu tôi sẽ chết vì bia mất, tôi cười ha hả vì trong bụng trộm nghĩ nếu sau này chết thì bia mộ sẽ khắc "Chết do ngã xuống biển buồn". Chẹp, ý nghĩ này khiến tôi thấy bản thân mình nực cười quá thể.
.
Sáng nay tôi tỉnh giấc rất sớm, vậy mà đêm qua đã nhủ thầm sẽ phải ngủ cho đã, cho đến khi nhà cháy khét nẹt mới thôi. Mở mắt là 6h13p, tiếng mưa rơi lách tách trên lớp mái, hẳn là mưa đã rơi suốt cả đêm. Hmm, dẫu sao tỉnh giấc bởi cơn mưa hiền lành như thế này cũng dễ chịu hơn khối lần so với việc cái điện thoại kêu thất thanh ngay trên đầu vào mỗi sáng thứ hai đến thứ sáu hàng tuần. Cầm điện thoại lướt web vài dòng rồi đọc được những câu thơ của Nguyễn Việt Chiến
"Tháng giêng mưa ngoài phố
Mưa như là sương thôi
Những bóng cây dáng khói
Như mộng du bên trời
Tháng giêng ngày mỏng quá
Nỗi buồn nghe cũ rồi
Mà bên kia tờ lịch
Nỗi niềm mưa xót rơi"
Giờ là 19h36p, ngoài trời mưa lại bay...