6 tháng 2, 2014

[...]











23h47, phòng tôi. Gió se lạnh và muỗi thì nhiều vô kể.


Đã là lon bia thứ ba và nỗi mất mát vẫn cứ ngập ngụa ở trong lòng, không thể đẩy lui. Khói thuốc, men rượu.  *Cười*. Đều vớ vẩn cả.

Nãy tôi đứng trước dòng sông gần nhà, nghe gió thổi ngược lên một hồi thật lâu. Một lần nữa, sự mất mát, tủi thân lại có thể khô khốc đến nhường này. Giá như có thể ngồi mà khóc.

2 nhận xét:

  1. Không hỏi lí do cũng không an ủi đâu.
    Chị ngồi cạnh em một lúc thôi ! Ngồi xích lại đây nào >:D<

    Trả lờiXóa