22 tháng 10, 2016

Lảm nhảm (n)



1. Tôi nghĩ tháng Mười không thể nào có thể tệ hơn được nữa đâu, vậy  nên có thể lặng lẽ mà đi được rồi đó.

2. Tôi thèm hút một điếu thuốc. Tôi thật.

3. Nom mặt tôi có chữ ngu hay sao mà mấy đồng chí thay nhau buông lời lừa phỉnh vậy? Nhưng thôi, tôi chả thèm quan tâm đâu. Tôi bỏ quá cho mấy người hết đấy. Nghĩ ra mấy câu gạt người coi bộ cũng tổn hại noron thần kinh lắm mà, đúng chứ hả??? : )))

4. Mai chủ nhật đó. Mai tôi sẽ lên núi đốt rừng, à lộn đốt củi nướng thịt đó nha. Cứ nghĩ đến cảnh được ngồi giữa bạt ngàn cây lá, sương bảng lảng giăng giăng là tôi thấy cái điều số 1 cũng không còn đáng để mình nhọc lòng nữa.

5. Khăn đỏ, tất dài, váy hoa, giày sneaker, nước huê... Tiên sư nhà các bạn. Mình khổ quá đi thôi T___T

12 tháng 10, 2016

...





- Tôi thường gọi đây là một mùa hâm dở, những cơn đau đầu về chiều tối do chuyển mùa luôn khiến tôi mệt đến mềm nhũn cả người. Như ngày hôm nay sau khi đi làm về tôi chỉ ăn một chút xíu xiu thức ăn rồi đi tắm, tôi đã bỏ khái niệm dùng cơm vào bữa tối cũng lâu lắm rồi. Sau đó vào viện cùng dì thăm người bà con đang đau bệnh, lúc ra về đã ngẩn người ngắm nhìn vài cô y tá đương chăm sóc bệnh nhân ở phòng hồi sức. Lâu rồi không khoác blouse trắng, chiếc áo treo nơi góc tủ chắc vẫn vừa vặn cho tôi. Tôi sẽ quay lại, sớm thôi. 

- Ra đường những tối giữa tháng Mười này quả thực sẽ thấy phố phường như được một cô gái tuyệt đỉnh phù phiếm nào đó xịt nước hoa lên đầy mình. Dễ yêu và dễ buồn. Hê hê.

- Giờ đã khuya, đầu vẫn đang nặng như đeo đá, tôi ngồi một mình ở phòng khách uống nước mơ mẹ ngâm và nghe tì bà. Nước mơ lạnh ngăn ngắt, tôi thì thích mấy thứ lạnh ngắt như này, mẹ tôi bảo hồi chửa tôi mẹ đã nghén đá viên =]]]] ba tháng trời mẹ chả ăn được gì ngoài ngậm đá. Thảo nào... :v

- Nếu tôi còn ngồi ở đây thêm chút nữa thì thể nào tôi cũng gõ ra vài cái gạch đầu dòng kiểu sầu đời cô Lựu lắm cho mà xem. Ầy, vậy thì nẫu lắm, thật. Thế nên là tôi mau mau bôi kem dưỡng ẩm rồi lên giường ngủ đi thôi. 


6 tháng 10, 2016

Alexander DUMAs


"KHÔNG ĐƯỢC BÓP CỔ SẾP.
KHÔNG ĐƯỢC GIẾT NGƯỜI
KHÔNG ĐƯỢC BÓP CỔ SẾP.
KHÔNG ĐƯỢC GIẾT NGƯỜI
KHÔNG ĐƯỢC BÓP CỔ SẾP.
KHÔNG ĐƯỢC GIẾT NGƯỜI"

Chỉ là công việc gây ức chế quá, chả biết xả vào đâu bèn lao lên đây gào cái.

...









1. Trong giấc ngủ mơ màng tôi thấy mình được trở lại ngày còn được mẹ cưng nựng, mẹ ôm tôi rồi nói: "nhà mình hết gạo rồi, mẹ đổi mày lấy cân bún ăn nhé". Lần nào nghe vậy tôi đều rú lên tru tréo, tôi giật mình tỉnh giấc trong đầu vẫn ấm ức vì với mẹ tôi chỉ đáng một cân bún thôi sao? =))))) Chả biết có phải hồi nhỏ bị mẹ tôi doạ như vậy nhiều quá nên tôi chột lớn hay không nữa. Ầy...
.
2. Đây là một bài hát nhạc trẻ hiếm hoi mà tôi có thể nghe được, hơn nữa còn nghe trong một thời gian dài.
Hơ, nó đây này*
.
3. Cái chức năng thông báo "ngày này năm xưa" trên fb thật hay. Đôi khi mất ngủ như hôm nay lọ mọ vào xem sẽ thấy như vừa được ai đó xoa đầu rồi ôn tồn, nhè nhẹ bảo: "Ngày ấy mày ngu như thế mà vẫn sống được đến hôm nay thật đúng là kì tích". =))))
.
4. Bạn này bạn ấy nhắn tôi thế này. "Có những người dùng thái độ lạnh lùng xa cách để ngăn người khác gần mình. Em thì khác, em toàn khách khí, nhã nhặn để cự tuyệt sự tiếp cận". Chậc, tôi nghe xong chỉ biết đáp lại bằng một nụ cười nhã nhặn nhất có thể..,
.
5. "Lấy anh đi!". Đó là tin nhắn R gửi tôi. Tôi đọc nó khi đang ngồi cắm ống hút bia trong một quán cafe cũ kĩ.
 "*cười ngặt nghẽo*" là tin nhắn tôi hồi đáp.
"Lấy anh đi" đó là lần thứ hai R nói trong khi miệng vẫn phả ra một luồng hỗn tạp của nào bia nào rượu, kèm đó là nụ hôn chớp nhoáng. Sau đó còn chậm rãi nói với tôi: "Được rồi, em có thể tát anh". Tôi cười thành tiếng rồi bảo "Anh say rồi. Về đi".
Lần thứ ba đó là hai ngày trước. Lần này thì tôi chẳng còn thấy buồn cười gì nữa. Trong đầu thấy hiện ra nụ cười của R hôm tôi tiễn cậu ta ra về.
.
0. Tiên sư cái thể loại cafe. Làm anh mày mất ngủ đến bây giờ nhé!!!
*giơ ngón giữa*