18 tháng 2, 2017

Shhhhh






Tôi vô cùng ghét cảm giác này, tức là trong người đang có một xíu cồn và tâm trạng thì không tài nào có thể xấu hơn. Èo uột và lở loét...


16 tháng 2, 2017

[...]



- Tôi cần tập thể dục nghiêm túc trở lại, sau Tết cơ thể tôi đặc biệt là cái bụng trở nên sóng sánh đầy mỡ. Giờ có chụp hình thì chẳng đời nào tôi dám nhìn vào camera vì cái mặt to như cái lồng bàn. Tôi còn nghĩ mỡ đã lên đến tận não vì tôi còn không nhớ nổi ngày hôm qua mình đã làm gì nữa cơ.
.
- Giữa tháng sau nếu không có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ đi Đà Lạt. Tôi chưa đến Đà Lạt bao giờ đâu, nhưng tôi còn nhớ như in mấy lời chị Ú kể về nơi này vào cái thủa mười mấy. Hi vọng nơi ấy vẫn còn chút gì đó chầm chậm, đẹp mơ màng như ngày nào tôi còn được nằm gục lim dim ở nhà rồi nghe chị kể.
.
- Lướt fb thấy chị kia chị có bảo "cái loại mà ăn lẩu hay nướng cũng đi một mình được thì chúng chẳng còn biết buồn vì cô đơn nữa rồi". Chẹp, xem film, ăn lẩu, đồ nướng, đi khám bệnh tôi đây đều đã một mình làm cả, và đúng là chả còn buồn được nữa.
.
- Đêm tĩnh lặng như này tôi có thể dễ dàng nghe được tiếng của đàn dế kêu ở cánh đồng, nghe được tiếng nước chảy từng giọt vô chiếc chậu ngoài sân bể, tiếng ầm ì nhè nhẹ của xe cộ ngoài đường cái vọng lại, tiếng kim giây tích tốc của đồng hồ, tiếng rù rù của tủ lạnh đương chạy... Vậy mà tôi không sao nghe được tiếng lòng của chính bản thân mình...
.
- Hmm, có hai ngày chểnh mảng dưỡng ẩm thôi mà trên má đã có mảng nhỏ bong tróc. Đắp mặt nạ rồi đi ngủ vậy

4 tháng 2, 2017

...







Ngày bé mình rất rất hay gặp một giấc mơ, trong cơn mơ mình đang ngủ và bỗng có một thanh âm hệt như tiếng trực thăng đương kêu ù ù ở trên đầu. Chỉ có vậy thôi nhưng mỗi khi gặp giấc mơ đó mình đều tỉnh giấc trong nỗi hoảng sợ tột cùng. Nó khiến mình rơi vào trạng thái bất an vì có cảm giác thời gian dành cho mình sắp hết. Nói thế nào cho đúng nhỉ? Nó giống như việc mình đang hoảng loạn, cuống cuồng tìm lối thoát ở đường hầm và đồng hồ của quả bom thì đang đếm ngược từ 10 đến 0. Tích - tốc , tích - tốc , tích - tốc. Tiếng ù ù của trực thăng mà mình nghe thấy trong giấc mơ cũng đáng sợ như tiếng kim giây của cái đồng hồ hẹn giờ quả bom đó vậy.
.
Sáng nay, ngay lúc này, khi miệng mình đang ngậm chiếc kẹo trà xanh có nhân chanh thì cảm giác bất an, có chút sợ hãi năm nào lại trở về. Nguyên vẹn.
Cảm giác thời gian cho mình sắp hết. Mọi người xung quanh mình bỗng trôi đi tuồn tuột theo vòng quay của thời gian. Còn mình mình đứng trơ trọi với chiếc đồng hồ đang đếm ngược.
.
Mình muốn đến biển, mình đã không còn thích biển nhiều như thủa nhỏ nhưng ngay lúc này mình muốn đến biển xiết bao :)



Mình đang viết mấy lời này trong tình trạng đầu đang quay mòng mòng. Hồi tối có lời mời cf và mình quên béng mất chuyện mang khăn quàng nên giờ đang nằm giường lãnh hậu quả. Trà quất mật ong ở Cộng siêu tệ, quán thì đông đến ngạt thở, may mà nhạc hay và bạn nữ hát chính có giọng nói siêu dễ thương kéo lại. Cả buổi mình cứ mơ màng nghe cô ấy hát. Mình nói với người đi cùng rằng "việc nghe cô ấy líu lo cả ngày cũng khiến người khác đủ vui rồi".
"Hương ngọc lan" làm mình nhớ đến nụ hôn đêm hè năm nào, cậu ta ngắt nhành ngọc lan bỏ vô miệng rồi kéo mình lại, nụ hôn thơm mùi ngọc lan. Đến giờ thi thoảng cậu ấy vẫn hỏi mình có còn nhớ cậu ta không? Mình bảo mình không quên cậu ấy đâu, chỉ là mình quên việc nhớ đến cậu ấy mỗi ngày mà thôi. Không quên và nhớ thì cách xa nhau lắm. Nhưng mỗi khi vô tình nghe "hương ngọc lan" là mình đều nhớ về nụ hôn cậu ấy dành cho mình. Mình ấy, mình là con cá hay quên, thế nhưng mình chắc chắn rằng chừng nào ngọc lan còn nở thì chừng đó mình vẫn cứ không quên được T :")
.
Đang mưa, mưa tháng Giêng, mưa xuân đó. Mưa ẩm ướt thế này chỉ hợp nhất chuyện ngồi uống trà đào rồi nhấm nháp bánh quy thôi.
.
Mình mới tải app diary entries cho điện thoại, mỗi ngày sẽ lưu lại vài dòng vắn tắt. Mình dạo này hay quên quá, mình già thật rồi sao???
.
Mai sẽ ra bưu điện gửi quà cho bạn S. S à, sao cậu xa tôi quá vậy?