16 tháng 2, 2017

[...]



- Tôi cần tập thể dục nghiêm túc trở lại, sau Tết cơ thể tôi đặc biệt là cái bụng trở nên sóng sánh đầy mỡ. Giờ có chụp hình thì chẳng đời nào tôi dám nhìn vào camera vì cái mặt to như cái lồng bàn. Tôi còn nghĩ mỡ đã lên đến tận não vì tôi còn không nhớ nổi ngày hôm qua mình đã làm gì nữa cơ.
.
- Giữa tháng sau nếu không có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ đi Đà Lạt. Tôi chưa đến Đà Lạt bao giờ đâu, nhưng tôi còn nhớ như in mấy lời chị Ú kể về nơi này vào cái thủa mười mấy. Hi vọng nơi ấy vẫn còn chút gì đó chầm chậm, đẹp mơ màng như ngày nào tôi còn được nằm gục lim dim ở nhà rồi nghe chị kể.
.
- Lướt fb thấy chị kia chị có bảo "cái loại mà ăn lẩu hay nướng cũng đi một mình được thì chúng chẳng còn biết buồn vì cô đơn nữa rồi". Chẹp, xem film, ăn lẩu, đồ nướng, đi khám bệnh tôi đây đều đã một mình làm cả, và đúng là chả còn buồn được nữa.
.
- Đêm tĩnh lặng như này tôi có thể dễ dàng nghe được tiếng của đàn dế kêu ở cánh đồng, nghe được tiếng nước chảy từng giọt vô chiếc chậu ngoài sân bể, tiếng ầm ì nhè nhẹ của xe cộ ngoài đường cái vọng lại, tiếng kim giây tích tốc của đồng hồ, tiếng rù rù của tủ lạnh đương chạy... Vậy mà tôi không sao nghe được tiếng lòng của chính bản thân mình...
.
- Hmm, có hai ngày chểnh mảng dưỡng ẩm thôi mà trên má đã có mảng nhỏ bong tróc. Đắp mặt nạ rồi đi ngủ vậy

1 nhận xét:

  1. Đà Lạt hồi này nắng nóng lắm, nhất là buổi trưa T^T

    Trả lờiXóa