4 tháng 2, 2017




Mình đang viết mấy lời này trong tình trạng đầu đang quay mòng mòng. Hồi tối có lời mời cf và mình quên béng mất chuyện mang khăn quàng nên giờ đang nằm giường lãnh hậu quả. Trà quất mật ong ở Cộng siêu tệ, quán thì đông đến ngạt thở, may mà nhạc hay và bạn nữ hát chính có giọng nói siêu dễ thương kéo lại. Cả buổi mình cứ mơ màng nghe cô ấy hát. Mình nói với người đi cùng rằng "việc nghe cô ấy líu lo cả ngày cũng khiến người khác đủ vui rồi".
"Hương ngọc lan" làm mình nhớ đến nụ hôn đêm hè năm nào, cậu ta ngắt nhành ngọc lan bỏ vô miệng rồi kéo mình lại, nụ hôn thơm mùi ngọc lan. Đến giờ thi thoảng cậu ấy vẫn hỏi mình có còn nhớ cậu ta không? Mình bảo mình không quên cậu ấy đâu, chỉ là mình quên việc nhớ đến cậu ấy mỗi ngày mà thôi. Không quên và nhớ thì cách xa nhau lắm. Nhưng mỗi khi vô tình nghe "hương ngọc lan" là mình đều nhớ về nụ hôn cậu ấy dành cho mình. Mình ấy, mình là con cá hay quên, thế nhưng mình chắc chắn rằng chừng nào ngọc lan còn nở thì chừng đó mình vẫn cứ không quên được T :")
.
Đang mưa, mưa tháng Giêng, mưa xuân đó. Mưa ẩm ướt thế này chỉ hợp nhất chuyện ngồi uống trà đào rồi nhấm nháp bánh quy thôi.
.
Mình mới tải app diary entries cho điện thoại, mỗi ngày sẽ lưu lại vài dòng vắn tắt. Mình dạo này hay quên quá, mình già thật rồi sao???
.
Mai sẽ ra bưu điện gửi quà cho bạn S. S à, sao cậu xa tôi quá vậy?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét