30 tháng 6, 2017

Viết rất ngắn



1. Trước rất không ưa tháng Bảy. Giờ vẫn cứ là không ưa.
.
2. Mặt có thể dày nhưng bàn tay nhất định phải mềm mại..
.
3. Trong balo có hai thứ không thể thiếu đó là son và nước hoa. Nhân đây mùa này tôi chỉ xài "Hermes un jardin sur le nil" và "Tam Dao Dyptyque". Ai có mua tặng tôi thì tôi cũng không buồn đi miếng nào cả đâu : ))
.
4. "Anh chỉ việc tặng em xa xỉ phẩm thôi. Nhu yếu phẩm em tự lo được".
.
5. Ngủ một giấc ngủ thật ngon với tôi giờ sao khó quá.
(con bé đồng nghiệp bảo tôi có lẽ do tôi thiếu "sex" trầm trọng =]]] )

29 tháng 6, 2017

...




Năm ngày trở lại đây đêm nào tôi cũng trong tình trạng say đến mềm nhũn cả người, hôm qua trong lúc không tỉnh táo nghe điện từ S tôi còn khóc nấc nghẹn như một đứa dở người nữa chứ : ))) tệ thật! Tôi không ngờ vì một người không xứng mà mình lại kiệt quệ đến mức như này cơ đấy. Tôi đồ kiếp trước ắt mình phải là tên khốn nạn đến độ đất trời không dung nên thành thử kiếp này tôi phải trả giá, sao tôi toàn gặp phải mấy tên bỉ ổi quá vậy??? Hửm??
Nãy sau khi nốc vào người một cốc rượu bự chà bá lấy của bố, tôi có lên phòng và nhảy loạn cào cào như thanh niên phê cần, sau đó tôi đi giặt đồ và dọn toilet, trời ơi, không biết có điên không nhưng mỗi khi tâm trạng ủ dột như này tôi đều đi cọ toilet, cọ một cách tỉ mẩn và bằng cả tấm lòng như thể tôi từng mắc nợ nó vậy. Haizzzz!!!
Và giờ thì tôi đang yên vị trên giường và gõ mấy dòng nhảm ruồi này đây, tôi nghĩ khi mai thức dậy và tỉnh táo hơn tôi sẽ muốn tát bôm bốp vào mặt tôi lúc này lắm đấy.
.
Tôi phát hiện ra một điều, khi say nom tôi rất xinh. =)))) trời đất ơi, sao tôi muốn phân thân rồi hôn chùn chụt vào hai cái má bánh bao của tôi quá vậy nè =]]] tôi cũng phát hiện ra mình cũng thật bỉ ổi :)) nhưng phải thú thật rằng khi say tôi thật là xinhhhh 😌
.
Em bảo tôi, thì ra cũng có lúc thấy tôi cay nghiệt và chua ngoa đến thế. Mỗi khi thấy tôi như vậy em chỉ thấy thương cảm cho tôi mà thôi : )
.
Tôi xin lỗi cậu, bản thân ạ! Xin lỗi vì vẫn chưa thể khiến cậu được hạnh phúc :"), tôi thật lòng xin lỗi cậu...

24 tháng 6, 2017









"Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được 
Chính ta nên là bạn tốt của mình 
Vì những người trong đời ta yêu nhất 
Chẳng bên ta trên mọi nẻo hành trình.

Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được 
Đời sống kia dẫu cay đắng thế nào 
Thì mình cũng chả nên hùa theo nó
Mà quên đem gieo xuống chút ngọt ngào…

Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Qua đớn đau, mình mạnh mẽ chừng nào
Ta sẽ hiểu, và rồi ta sẽ hiểu
Mọi chuyện đời qua những cuộc ly tao.''

11 tháng 6, 2017

[...]





Tôi thức dậy rất sớm vì nỗi ấm ức trong lòng từ đêm qua, xong tôi nghĩ bụng cứ nằm mà ấm ức làm gì? Ai bảo tôi dại quá mà thôi, ngã ba - bốn lần một chỗ thì được coi là ngu rồi. Vậy nên tôi dậy xuống nhà rồi pha cho mình một ly chanh mật ong như thường lệ, ra ban công ngắt vài bông hoa nhài cho vô chiếc bát sứ hoa đào lấy từ thùng bát đĩa của mẹ. Chậc, anh đây dẫu có méo vui thì cũng phải không vui một cách tao nhã, nhé. =]]]

Tôi biết mấy người diễn kịch giỏi rồi, tôi sẽ không nói gì đâu, ngồi uống nước chanh rồi xem mấy người diễn với nhau vậy :"))). Mẹ kiếp!

Tôi đi lau nhà đây, sau đó nấu bữa sáng cho mình, đi chợ, rồi còn phải mua hai chiếc áo bra mới nữa, trước giờ chưa có cái nào màu hồng hết nên hôm nay sẽ mua cho biết :)))
Hmmm, có nên cắt tóc ngắn lại nữa không nhỉ???? Đã định cắt rồi mà còn lười vào quán ghê T___T


7 tháng 6, 2017

[...]






Khi phố lên đèn cây đứng im
Chiều sâu trong mắt kẻ đi tìm
Thở dài mặt nhựa cau mày khóc
Mình cũng như vừa bị lãng quên
Từng phút nghe thời gian tủi thân
Mùa đi còn lại chút âm thầm
Cúi đầu nghe nhạc đời tan rụng
Tôi lỡ đem hoài phí tuổi xuân
Thôi đêm đừng kể chuyện tương lai
Tình ái còn đây trả lại người
Với nụ cười xin hồn nhỏ lại
Sầu xưa giờ cũng sắp ngang vai

*thơ Nhã Ca - Lời xin*

6 tháng 6, 2017

*

"Đã hết rồi ngày nắng chói chang"

Mưa rồi, mát ghê :")



5 tháng 6, 2017

|...|



Hôm qua khi có người nói sau này muốn có một đứa con gái giống tôi. "Hiền hoà, tình cảm, dung dị giản đơn...." blah blahh.. tôi chẳng biết nói gì ngoài nở một nụ cười gượng gạo đầy xót xa. Những gì họ thấy chỉ là những điều tôi muốn họ thấy mà thôi, những điều tôi giấu đi không muốn cho họ biết thì họ làm sao có thể nhìn ra được? :) Đứa vô dụng như tôi có gì mà hay ho cơ chứ. Tôi chỉ giỏi đóng kịch thôi, tôi đóng kịch giỏi đến nỗi tôi cũng bất ngờ. Vậy đấy.

.

Tôi cuối cùng cũng chấp nhận được chuyện tình bạn hai mươi năm của mình trở thành một hồi ức. Cảm giác mất mát vô hình tĩnh lặng như tờ thật tình rất đớn đau, một nỗi đau ngọt sắc :) nhưng biết phải làm sao được, có mấy ai đi mãi cùng mình được đâu? Có phải ai cũng có thể chấp nhận sự đổi thay của mình rồi vẫn bên mình được đâu?
"Hẳn cuộc đời đã làm sai gì đó
Nên ít năm gặp lại, bạn khác nhiều
Lòng thơ dại giờ hoài nghi tất cả
Những thành trì nay cỏ mọc, tường xiêu.
...
Ừ, cuộc đời đã làm sai gì đó
Chứ tụi mình đâu hẳn có gì sai.
Duyên phận lắm mới cùng đi một đoạn
Còn so đo chi kể ngắn hay dài.”

.

Tôi đang ngồi gõ mấy dòng này trong khi đợi bếp nấu nồi chè đỗ xanh, bây giờ là 22h41, ngoài kia nhiệt độ chạm mức 34, vận tốc gió là 13km/h, tiết trời những ngày này đúng là vô cùng vô cùng ngột ngạt. Mùa hè năm nào cũng vậy, mỗi khi cảm thấy khó chịu buồn phiền thì tôi hay đi nấu chè đỗ xanh, tôi nghĩ đây cũng là cách giải toả tích cực, người nhà thì có chè mát lạnh để ăn, tôi thì có thể vui lên chút ít hoặc nếu không vui nổi thì cũng không sao cả. Có phải chuyện gì cũng đạt được nếu mình cố gắng đâu : )))

.

Cái con người tôi, chỉ thích hợp sống một mình.