5 tháng 6, 2017

|...|



Hôm qua khi có người nói sau này muốn có một đứa con gái giống tôi. "Hiền hoà, tình cảm, dung dị giản đơn...." blah blahh.. tôi chẳng biết nói gì ngoài nở một nụ cười gượng gạo đầy xót xa. Những gì họ thấy chỉ là những điều tôi muốn họ thấy mà thôi, những điều tôi giấu đi không muốn cho họ biết thì họ làm sao có thể nhìn ra được? :) Đứa vô dụng như tôi có gì mà hay ho cơ chứ. Tôi chỉ giỏi đóng kịch thôi, tôi đóng kịch giỏi đến nỗi tôi cũng bất ngờ. Vậy đấy.

.

Tôi cuối cùng cũng chấp nhận được chuyện tình bạn hai mươi năm của mình trở thành một hồi ức. Cảm giác mất mát vô hình tĩnh lặng như tờ thật tình rất đớn đau, một nỗi đau ngọt sắc :) nhưng biết phải làm sao được, có mấy ai đi mãi cùng mình được đâu? Có phải ai cũng có thể chấp nhận sự đổi thay của mình rồi vẫn bên mình được đâu?
"Hẳn cuộc đời đã làm sai gì đó
Nên ít năm gặp lại, bạn khác nhiều
Lòng thơ dại giờ hoài nghi tất cả
Những thành trì nay cỏ mọc, tường xiêu.
...
Ừ, cuộc đời đã làm sai gì đó
Chứ tụi mình đâu hẳn có gì sai.
Duyên phận lắm mới cùng đi một đoạn
Còn so đo chi kể ngắn hay dài.”

.

Tôi đang ngồi gõ mấy dòng này trong khi đợi bếp nấu nồi chè đỗ xanh, bây giờ là 22h41, ngoài kia nhiệt độ chạm mức 34, vận tốc gió là 13km/h, tiết trời những ngày này đúng là vô cùng vô cùng ngột ngạt. Mùa hè năm nào cũng vậy, mỗi khi cảm thấy khó chịu buồn phiền thì tôi hay đi nấu chè đỗ xanh, tôi nghĩ đây cũng là cách giải toả tích cực, người nhà thì có chè mát lạnh để ăn, tôi thì có thể vui lên chút ít hoặc nếu không vui nổi thì cũng không sao cả. Có phải chuyện gì cũng đạt được nếu mình cố gắng đâu : )))

.

Cái con người tôi, chỉ thích hợp sống một mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét