30 tháng 8, 2017

...




1. Đời tôi tính đến nay thế quái nào đã được hai lần nếm trải nụ hôn của hai tên 100% lạ mặt. Lần mới đây nhất là một tên sinh viên học viện quân y mặt mũi non choẹt chỉ chừng hăm hai - hăm ba tuổi, chỉ vì đôi mắt sóng sánh nỗi buồn ấy mà tôi đã không nỡ thụi vỡ mũi thằng bé. Chưa bao giờ tôi được thấy một đôi mắt nào buồn đến vậy, chưa bao giờ. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi biết môi một người đàn ông có thể mềm đến thế. Cuộc đời đúng là thật nhiều chuyện lạ lùng khó lí giải. Hầy :))))
.
2. Bà ngoại tôi nói với mẹ tôi rằng nhất định tôi có tiền duyên nên đến giờ tôi mới không có bạn trai nổi, rồi bà bảo mẹ tôi mau mau về cắt duyên cho tôi đi để tôi còn lấy được chồng. Tôi nghe mẹ kể mà cười rách cả miệng. Tôi thấy kể ra có duyên từ kiếp trước như thế còn đỡ hơn chuyện kiếp này mình bị vô duyên chứ nhỉ? Hề hề, giờ mỗi lần thấy cô đơn tôi có thể cười như thể được ủi an vì biết đâu gần tôi đang có mấy cái hồn nào đang kề cạnh cũng nên. :))))
.
3. Chủ nhật tuần trước tôi đi thi bằng lái xe, thi lý thuyết tôi đạt 16/20. Đạt. Tôi ra sân chuẩn bị cho phần thi thực hành thì ôi mẹ ơi, tôi nhìn cái sân rồi thở dài thườn thượt: "Trước giờ sao không ai nói cho tôi rằng việc cua được cái vòng số 8 kia còn khó hơn cả chuyện cua giai?". Anh thi trước tôi đứng gần hình như nghe được nên có tủm tỉm cười khiến tôi đây chỉ muốn độn thổ luôn cho rồi. :/ Tôi có chạy thử năm vòng trước khi thi thật và như dự đoán tôi trượt cả năm. Trượt thảm hại luôn, nào thì chườm vạch, nào thì chết máy, thậm chí suýt lao ra khỏi sân =)))) Tôi bắt đầu tin vào những câu nói của bạn tôi rằng "người ta giao bằng lái cho em là một tội ác". Tôi nghĩ lát nữa tôi thi mà đỗ mới là chuyện kì quặc chứ trượt thì đúng là chuyện tất nhiên phải xảy ra rồi. Và đúng là như số 1 tôi có nói "trên đời này không thiếu những chuyện lạ lùng", & việc tôi được cầm tờ giấy hẹn lấy bằng trên tay lại vô tình nằm trong số đó. Haha, tôi cua một cách ngon lành như một tên đua xe điệu nghệ, có cảm giác như ai đó đang lái dùm tôi vậy á. Hay không? :))))))
.
4. Đó là lần đầu tiên tôi vào bếp nấu bữa tối cho một người con trai mà đó không phải người thân trong gia đình. Thì ra là vậy, cảm giác nấu cho một người mà mình quý mến đã vui thế này rồi thì không rõ khi nấu cho người mình hết mực thương yêu còn hạnh phúc đến nhường nào nữa nhỉ? Bảo sao mấy nàng mấy mẹ trẻ cứ thích nghĩ ra mấy trò làm bánh, làm mứt.... mà xưa nay tôi vốn cứ nghĩ là chuyện đâu đâu. "30 tuổi bạn nghĩ về người khác trong im lặng. Bạn sẽ không nói rằng bạn nhớ, bạn sẽ tò mò những điều liên quan đến sở thích, bạn biến nỗi nhớ  thành kiến thức mới. Ví dụ mình hôm qua đã hiểu pha một ly cf sữa đá có thể vui như nào". Còn tôi thì cũng đã hiểu nấu một nồi canh gà hầm khoai tây cùng chút nấm có thể vui đến vậy ^_^
.
5. Tôi thích chuyện trước khi chìm vào giấc ngủ có xịt một chút nước hoa lên vai. Mỗi lần trở mình đều có thể lắng nghe mùi hương đó lặng lẽ kề bên trong bốn bề thinh lặng, điều này luôn khiến tôi thấy mình như được nâng niu, chiều chuộng một cách thật dịu dàng vậy đó. :") thích ghê...

13 tháng 8, 2017




Ngàn mai gió cuốn, chim bay mỏi
Dặm liễu sương sa, khách bước dồn
Kẻ chốn Chương Đài, người lữ thứ
Lấy ai mà kể nỗi hàn ôn



*Huyện Thanh Quan*

5 tháng 8, 2017

Thược dược trong mưa







Những kỷ niệm đẹp thực sự bao giờ cũng sống và toả sáng một cách bền bỉ. Chúng sẽ cất lên những tiếng thở xót xa sau mỗi lần thời gian trôi chảy.”


(Kitchen - Banana Yoshimoto)









Tôi đang nghỉ trưa thì nhận được cuộc điện thoại từ bố báo tin bác tôi mất. Tôi xin nghỉ buổi chiều rồi bắt xe đi về, khi đó ngoài trời đổ mưa tầm tã.
Cái chết của bác không khiến tôi hoảng hốt sững sờ, tôi cũng như cả gia đình đều đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận tin chẳng lành đó có thể đến bất cứ lúc nào. Mẹ tôi là người bên bác trong những giây phút cuối đời, mẹ nói bác ra đi rất rất nhẹ nhàng, trước khi đi bác nhìn xung quanh nhà hết sức chậm rãi như thể muốn xăm tất thảy những hình ảnh đó mãi mãi vào tâm khảm vậy.
Ban nãy khi thấy thi hài bác gầy gò như một thân cây trụi lá vì biết bao đợt xạ trị trong năm năm qua nằm gọn trong chiếc quan tài tôi đã thì thầm với bác: " Ầy, thích nhé. Vậy là từ giờ chả phải nhăn mặt uống những viên thuốc gớm ghiếc hay bị những cơn nôn ói hành hạ nữa nhé. Sang bên kia bác hãy thôi sống độc thân như này thử xem sao? Hãy thử hẹn hò rồi sống vui vẻ với một ai đó vui tính như bác đi. Nếu không thích thì thôi cũng được, bác hãy cứ sống một mình như hơn năm mươi năm qua bác vẫn vậy, rồi trồng cả một vườn thuợc dược rực rỡ như ngày xưa bác vẫn từng, nhé."
Những điều cuối cùng tôi có thể làm cho bác đó là một bát miến mặn chát, ăn hết bác mới thều thào cố sức cười nói với tôi: "bé nấu mặn quá, bác ăn mà như ăn muối biển" và những thìa chè đỗ xanh hạt sen tôi làm từ tuần trước. Hmmm, tôi sẽ phải quen với việc từ giờ cho đến mãi về sau không còn ai gọi tôi bằng cái tên "Bé" nữa. : )
Bây giờ là 23h41, nhiệt độ ngoài trời đang là 27, tôi cứ mải mê ngắm nhìn khu vườn thược dược mà năm đó bác dẫn tôi xuống vườn chơi. Chỉ là hôm nay vườn hoa thược dược đó đã rũ xuống, sũng sượi dưới màn mưa.

1 tháng 8, 2017

Tôi đón tối đầu tiên của tháng Tám ở một quán trà sữa @_@ từ khi nào món chả bổ béo này lại có trong thực đơn thức uống được tôi nạp vào cơ thể nhỉ???? Tôi cứ nghĩ tôi sẽ được yên thân yên tĩnh một xó và chơi xếp hình để phá kỉ lục 24400 điểm cơ nhưng tôi đã lầm, 10p yên tĩnh ít ỏi của tôi đã bị tụi nhóc trong quán phá tan tành không thương tiếc. Các bậc phụ huynh quên mất chuyện phải dạy con cái chuyện lịch sự chốn đông người rồi hay sao ấy nhỉ??? Chúng nhảy loạn lên như một lũ cào cào trên đồng ngày gặt, chúng vô toilet làm ướt tay rồi vẩy nhau tung toé, trèo lên bàn ... của tôi. Chậc, tôi vốn là đứa khá dễ tính rồi nhưng quả thực tình cảnh này khiến tôi phát bực lên và phải nghiêm nghị trừng mắt khi bọn nhóc có nhã ý định leo qua ghế của tôi. Quả nhiên hiệu quả. Haizzzzz.
.
Sao giờ tôi mới biết trên đời có thứ gọi là "attack on titan" nhỉ?? : )))) tôi cày một ngày đã gần hết hai mươi mấy tập rồi nha.
.
"Nện", "xoạc nhau" là cái ngôn ngữ thổ tả nào không biết. Nghe mấy tên bàn bên nói mà tôi chỉ ước mình có đủ dũng khí đấm vỡ mũi bọn này ra.
.
Có một chuyện từ tháng Bảy xa lắm rồi, vậy mà mỗi khi nhìn lại tôi vẫn không có cách nào khác ngoài việc nước mắt cứ tự động chảy dài :)
.
Hmm, chào tháng Tám