1. Đời tôi tính đến nay thế quái nào đã được hai lần nếm trải nụ hôn của hai tên 100% lạ mặt. Lần mới đây nhất là một tên sinh viên học viện quân y mặt mũi non choẹt chỉ chừng hăm hai - hăm ba tuổi, chỉ vì đôi mắt sóng sánh nỗi buồn ấy mà tôi đã không nỡ thụi vỡ mũi thằng bé. Chưa bao giờ tôi được thấy một đôi mắt nào buồn đến vậy, chưa bao giờ. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi biết môi một người đàn ông có thể mềm đến thế. Cuộc đời đúng là thật nhiều chuyện lạ lùng khó lí giải. Hầy :))))
.
2. Bà ngoại tôi nói với mẹ tôi rằng nhất định tôi có tiền duyên nên đến giờ tôi mới không có bạn trai nổi, rồi bà bảo mẹ tôi mau mau về cắt duyên cho tôi đi để tôi còn lấy được chồng. Tôi nghe mẹ kể mà cười rách cả miệng. Tôi thấy kể ra có duyên từ kiếp trước như thế còn đỡ hơn chuyện kiếp này mình bị vô duyên chứ nhỉ? Hề hề, giờ mỗi lần thấy cô đơn tôi có thể cười như thể được ủi an vì biết đâu gần tôi đang có mấy cái hồn nào đang kề cạnh cũng nên. :))))
.
3. Chủ nhật tuần trước tôi đi thi bằng lái xe, thi lý thuyết tôi đạt 16/20. Đạt. Tôi ra sân chuẩn bị cho phần thi thực hành thì ôi mẹ ơi, tôi nhìn cái sân rồi thở dài thườn thượt: "Trước giờ sao không ai nói cho tôi rằng việc cua được cái vòng số 8 kia còn khó hơn cả chuyện cua giai?". Anh thi trước tôi đứng gần hình như nghe được nên có tủm tỉm cười khiến tôi đây chỉ muốn độn thổ luôn cho rồi. :/ Tôi có chạy thử năm vòng trước khi thi thật và như dự đoán tôi trượt cả năm. Trượt thảm hại luôn, nào thì chườm vạch, nào thì chết máy, thậm chí suýt lao ra khỏi sân =)))) Tôi bắt đầu tin vào những câu nói của bạn tôi rằng "người ta giao bằng lái cho em là một tội ác". Tôi nghĩ lát nữa tôi thi mà đỗ mới là chuyện kì quặc chứ trượt thì đúng là chuyện tất nhiên phải xảy ra rồi. Và đúng là như số 1 tôi có nói "trên đời này không thiếu những chuyện lạ lùng", & việc tôi được cầm tờ giấy hẹn lấy bằng trên tay lại vô tình nằm trong số đó. Haha, tôi cua một cách ngon lành như một tên đua xe điệu nghệ, có cảm giác như ai đó đang lái dùm tôi vậy á. Hay không? :))))))
.
4. Đó là lần đầu tiên tôi vào bếp nấu bữa tối cho một người con trai mà đó không phải người thân trong gia đình. Thì ra là vậy, cảm giác nấu cho một người mà mình quý mến đã vui thế này rồi thì không rõ khi nấu cho người mình hết mực thương yêu còn hạnh phúc đến nhường nào nữa nhỉ? Bảo sao mấy nàng mấy mẹ trẻ cứ thích nghĩ ra mấy trò làm bánh, làm mứt.... mà xưa nay tôi vốn cứ nghĩ là chuyện đâu đâu. "30 tuổi bạn nghĩ về người khác trong im lặng. Bạn sẽ không nói rằng bạn nhớ, bạn sẽ tò mò những điều liên quan đến sở thích, bạn biến nỗi nhớ thành kiến thức mới. Ví dụ mình hôm qua đã hiểu pha một ly cf sữa đá có thể vui như nào". Còn tôi thì cũng đã hiểu nấu một nồi canh gà hầm khoai tây cùng chút nấm có thể vui đến vậy ^_^
.
5. Tôi thích chuyện trước khi chìm vào giấc ngủ có xịt một chút nước hoa lên vai. Mỗi lần trở mình đều có thể lắng nghe mùi hương đó lặng lẽ kề bên trong bốn bề thinh lặng, điều này luôn khiến tôi thấy mình như được nâng niu, chiều chuộng một cách thật dịu dàng vậy đó. :") thích ghê...