5 tháng 8, 2017

Thược dược trong mưa







Những kỷ niệm đẹp thực sự bao giờ cũng sống và toả sáng một cách bền bỉ. Chúng sẽ cất lên những tiếng thở xót xa sau mỗi lần thời gian trôi chảy.”


(Kitchen - Banana Yoshimoto)









Tôi đang nghỉ trưa thì nhận được cuộc điện thoại từ bố báo tin bác tôi mất. Tôi xin nghỉ buổi chiều rồi bắt xe đi về, khi đó ngoài trời đổ mưa tầm tã.
Cái chết của bác không khiến tôi hoảng hốt sững sờ, tôi cũng như cả gia đình đều đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận tin chẳng lành đó có thể đến bất cứ lúc nào. Mẹ tôi là người bên bác trong những giây phút cuối đời, mẹ nói bác ra đi rất rất nhẹ nhàng, trước khi đi bác nhìn xung quanh nhà hết sức chậm rãi như thể muốn xăm tất thảy những hình ảnh đó mãi mãi vào tâm khảm vậy.
Ban nãy khi thấy thi hài bác gầy gò như một thân cây trụi lá vì biết bao đợt xạ trị trong năm năm qua nằm gọn trong chiếc quan tài tôi đã thì thầm với bác: " Ầy, thích nhé. Vậy là từ giờ chả phải nhăn mặt uống những viên thuốc gớm ghiếc hay bị những cơn nôn ói hành hạ nữa nhé. Sang bên kia bác hãy thôi sống độc thân như này thử xem sao? Hãy thử hẹn hò rồi sống vui vẻ với một ai đó vui tính như bác đi. Nếu không thích thì thôi cũng được, bác hãy cứ sống một mình như hơn năm mươi năm qua bác vẫn vậy, rồi trồng cả một vườn thuợc dược rực rỡ như ngày xưa bác vẫn từng, nhé."
Những điều cuối cùng tôi có thể làm cho bác đó là một bát miến mặn chát, ăn hết bác mới thều thào cố sức cười nói với tôi: "bé nấu mặn quá, bác ăn mà như ăn muối biển" và những thìa chè đỗ xanh hạt sen tôi làm từ tuần trước. Hmmm, tôi sẽ phải quen với việc từ giờ cho đến mãi về sau không còn ai gọi tôi bằng cái tên "Bé" nữa. : )
Bây giờ là 23h41, nhiệt độ ngoài trời đang là 27, tôi cứ mải mê ngắm nhìn khu vườn thược dược mà năm đó bác dẫn tôi xuống vườn chơi. Chỉ là hôm nay vườn hoa thược dược đó đã rũ xuống, sũng sượi dưới màn mưa.

1 nhận xét: