23 tháng 10, 2017

Thứ Hai ngày hai mươi ba









Sẽ có một vài buổi chiều (hoặc có thể nhiều hơn) dở như món cháo xay nhuyễn thế này trong cuộc đời. Nó đến như thuỷ triều hay chu kì kinh nguyệt mà dù bạn có muốn hay không thì nó vẫn cứ xảy ra. Nỗi buồn chán đó cứ ngồi chồm hỗm, khoanh tay nhìn bạn bằng cặp mắt dửng dưng nhưng không kém phần khinh miệt. Dù bạn có thử đọc lại cuốn sách mình thích, mở bản nhạc bạn muốn nghe hoặc xịt vài shots nước hoa mình yêu lên cơ thể thì vẫn không sao cứu rỗi bạn thoát khỏi ánh nhìn chòng chọc của tên buồn chán đương ngồi kế bên. Bạn phát hiện ra cảm giác buồn chán thổ tả mà một buổi chiều cũng thổ tả không kém đem lại còn đáng sợ hơn chuyện bạn ngắc ngoải thở gấp gáp vì thiếu oxi khi bác sĩ rút từ họng mình ra ống gây mê nội khí quản, đáng sợ hơn chuyện mấy cô nàng thực tập sinh trường học viện quân y lấy vein lần thứ ba mới được, đáng sợ hơn chuyện tiếng băng ca lao nhanh đến phòng cấp cứu với chiếc chăn phủ đầy máu. Nỗi buồn chán đó là một nỗi đáng sợ không lời, từ từ tiến đến rồi chúng có thể nuốt chửng bạn cũng chỉ bằng những thanh âm thinh lặng như vậy. Mình phát hiện ra cách tốt nhất là không nên vùng vằng trốn chạy nó mà làm gì, cứ hít thở thật đều và ngồi cùng nó vậy thôi. Chẳng ai có thể bên mình mãi cả, kể cả những điều xấu xí như vậy. :))
Haizzz! Bây giờ thì mình sẽ im lặng và xúc nốt bát cháo xay dở như hạch đây :")
...
Hmmm, công bằng mà nói thì lúc này mình thèm uống bia kèm vài món lai rai vỉa hè kinh dị, kế bên có người uống cùng thì lại càng hay. Haha



22 tháng 10, 2017

Chủ nhật ngày hai mươi hai...
















"Chỉ vào lúc thực sự mất đi, con người mới tưởng nhớ da diết sự tốt đẹp đã từng có, những thước phim trước đây như hình với bóng, luôn hiện lên trong tâm trí. Lúc này, chúng ta đều không kìm được phải hỏi bản thân, không bỏ xuống được rốt cục là vì ưa hoài niệm hay là vì quá khứ thật sự đáng thương tiếc?"




15 tháng 10, 2017

Chủ nhật ngày 15

Hồi sáng có đến nhà họ hàng ăn đám giỗ, việc phải ngồi ăn cơm với một sắp người không thân thích đã khó chịu rồi đằng này tôi cứ phải liên tục trả lời mấy câu hỏi khiếm nhã để đời của đại đa phần đồng bào nhà mình. Ồ vâng, chính là "bao giờ lấy chồng, 27t rồi cơ à (trời ạ, sao ăn gian tuổi của tôi quá vậy? Tôi còn chưa tròn 26 cơ mà ta?), cuối năm lấy chồng chứ hả, làm lương được bao nhiêu...". Tôi nghĩ mắt họ phải kém lắm rồi ấy, tại sự ngao ngán của tôi đã dâng đầy trong mắt rõ ràng đến vậy cơ mà, làm sao họ lại không nhìn ra được nhỉ??? Thật kì cục, không lẽ giờ đi đâu tôi sẽ diện cái áo có dòng chữ trước ngực cũng như sau lưng: "Năm nay không lấy chồng, làm ơn đừng hỏi" hả? Haizzz
.
Tấm ảnh thời niên thiếu ngày ấy tôi vẫn cất giữ trong ngăn tủ. Tôi ngồi ngoài cùng tóc tết đuôi sam, mặc váy hoa hướng dương vàng rực, ánh mắt hoan hỉ miệng cười chúm chím, coi bộ thật dễ thương ^^! Kế đến là Tuyết - cô em họ xa, miệng cô nàng cười hết cỡ để lộ ra hai chiếc răng cửa trống hoác vì đến giai đoạn thay răng sữa, tay vẫn cầm bát đũa ăn dở miếng thịt gà, tiếp đó là em gái Tuyết, ngay từ nhỏ nó đã lộ rõ là một đứa bé lanh lợi hoạt bát và vô cùng cá tính. Ba đứa trẻ chúng tôi đã từng ngồi ăn uống vui vẻ với nhau vậy đấy. Hôm nay, chúng tôi lại được ngồi gần nhau như hai mươi năm trước đã từng. Có điều Tuyết đã là bà mẹ một con, có một anh chồng và sự nghiệp không chê vào đâu được, chỉ là người ngồi trước mặt tôi không phải là cô bé Tuyết ngày nào nụ cười vô tư thuần khiết nữa. Ồ, hẳn nhiên rồi nhỉ? Cô em gái Tuyết thì đang thao thao bất tuyệt về chuyện công việc ra sao, khéo léo với các mánh khoé làm ăn rồi việc tạo các mối quan hệ như thế nào, kiếm tiền rồi thăng tiến... Con bé giờ thực quá sắc sảo và giảo hoạt đến ngỡ ngàng. Tôi chỉ yên lặng nhìn bọn họ rồi hồi tưởng về buổi tối hai mươi năm về trước, tôi đồ rằng chắc họ không có còn nhớ chúng tôi đã từng ngồi ăn tối với nhau thế nào nữa đâu. Tôi đã thôi thắt bím và nuôi tóc dài từ lâu, chỉ là đứa trẻ trong tôi vẫn chưa từng bao giờ chịu lớn, tôi vẫn cứ luôn nghĩ mọi chuyện trên đời này đơn giản như chuyện đuổi bắt chuồn chuồn trên cánh đồng thơm mùi lúa mới gặt. Những tranh đua thiệt hơn với đời tôi chưa từng và có lẽ sẽ không bao giờ muốn nhón chân bước vào. Có lẽ trong mắt hai cô gái đó tôi là đứa không có trí tiến thủ hay thất bại gì đó, nhưng với tôi một cuộc đời yên bình, tĩnh lặng cũng rất đáng để trân trọng và hướng tới, phải không? Ờm! Với tôi là vậy đấy! : ))
.
Lúc này nhiệt độ đương là 25, vận tốc gió là 11km/h, độ ẩm 61%. Ngày mai HN đón đợt không khí lạnh tăng cường, tôi sẽ đến viện theo lịch hẹn và nếu mọi chuyện thuận lợi thì tuần tới tôi sẽ giảm cân thành công tiếp vì thực đơn toàn là cháo của mình. Hê hê.
Hmmm! Hôm nay sẽ đi ngủ sớm, nhưng có lẽ cho dễ ngủ hơn thì tôi nên đọc lại vài mẩu truyện ngắn của Thạch Lam đã. Tiết trời bắt đầu hanh hao rồi đó, các cô gái của tôi nhớ bôi kem dưỡng ẩm. Nha nha nha!

13 tháng 10, 2017

Thứ Sáu ngày 13





- Hôm nay trời đẹp ghê nha, đúng chuẩn mùa thu luôn ấy. Trời thu đẹp quá chừng như này thì đứa lười như mình làm gì ấy à? Tốt nhất là nên mặc đồ mình thích, xịt một xíu nước hoa mình yêu, tô son rồi bắt bus lòng vòng cái thành phố này rồi chết rịt trong một xó của một quán cà phê nào đó, gọi một ấm trà mạn rồi yên lặng ngắm nhìn mọi vật chuyển động... Ừ, đấy là mình nghĩ vậy thôi chứ thật ra giờ thì mình lười hơn rồi, mình chọn việc ở nhà. Sau chuỗi ngày mưa mải miết thì mình lôi chăn ra giặt, ngâm nước xả vải rồi lụi cụi leo lên tầng phơi. Mình ăn bữa trưa chỉ với rau cải bắp xào gừng và vài miếng đậu hũ, những ngày ở nhà thường thì mình chẳng bao giờ đụng đến một hạt cơm nào cả, sau đó thì mình uống nước cam trong xó nhà và nghe nhạc. Thói quen ngồi xó khi đến bất cứ đâu này của mình có từ khi còn nhỏ, ngày đó mỗi khi ấm ức điều gì hay không vui chuyện nào đó thì chỗ mình chọn làm nơi trú ngụ luôn là xó cửa hay góc khuất trong gian buồng nhỏ, giờ thì chả còn bé bỏng như thủa đó nhưng thói quen ấy thì vẫn còn nguyên. Ngày trước khi còn hay video call với một người bạn, cậu ta còn thắc mắc không hiểu mình giấu gì ở xó nhà mà lúc nào gọi cũng thấy mình đang ngồi chỗ đó canh rồi... haha : ))


- Chiều nhận được váy đặt trên mạng, một chiếc váy hai dây màu xanh có điểm hoa cúc trắng. Rồi tin nhắn đặt túi xách cũng được họ thông báo hai, ba ngày nữa sẽ đến tay. Chậc, mình chả bao giờ có thể tiết kiệm được tiền hết :___:


- Thứ hai tuần tới mình có lịch hẹn đến viện làm thủ thuật cắt amidal, khi không thể chung sống hoà bình với nhau thì tốt nhất là nên cắt đứt đi phải chứ hỉ? : )))


- Ban nãy trong ánh đèn vàng nhàn nhạt, K hỏi bộ dạng mình nom lạ quá, như vừa khóc xong vậy. Làm sao mình có thể nói rằng: "Ồ vâng, em vừa khóc khi tay K chạm lấy tay em, còn em thì kiếm tìm những vệt chai ở lòng bàn tay như ngày xưa vẫn làm với cậu ấy." Việc nhận ra có thể mãi mãi về sau không còn một ai trên đời có thể đối xử với mình một cách dịu dàng như vậy nữa, không có một ai trên đời có thể dung túng rồi vui vẻ cùng mình làm những chuyện mà người khác coi là kì quặc, hâm dở nữa. Không ai nhìn mình chăm chú rồi mơ màng khen mình thật đẹp như cái cách mà cậu ta từng làm. Không còn chàng trai cao mét tám nào dắt con bé nhỏ thó là mình băng qua đường rồi trêu đùa mình là công chúa như vậy cả... Mỗi lần bất giác nghĩ về điều đó, nước mắt mình lại tự động chảy dài trong thinh lặng.


- Buồn ghê!


3 tháng 10, 2017








Buổi tối hôm nay chỉ có vậy, nằm nghe Diêu Tư Đình hát rồi cắt mấy cái lồng đèn bằng giấy.

Dạo gần đây hầu như tối nào cũng ngủ cùng mùi "Un bois Vanille". Trời ơi, mình nghĩ mình nghiện mùi này mất rồi, hễ xịt là chỉ muốn phân thân rồi tự cắn lấy mình thôi. Thích ghê ^^