13 tháng 10, 2017

Thứ Sáu ngày 13





- Hôm nay trời đẹp ghê nha, đúng chuẩn mùa thu luôn ấy. Trời thu đẹp quá chừng như này thì đứa lười như mình làm gì ấy à? Tốt nhất là nên mặc đồ mình thích, xịt một xíu nước hoa mình yêu, tô son rồi bắt bus lòng vòng cái thành phố này rồi chết rịt trong một xó của một quán cà phê nào đó, gọi một ấm trà mạn rồi yên lặng ngắm nhìn mọi vật chuyển động... Ừ, đấy là mình nghĩ vậy thôi chứ thật ra giờ thì mình lười hơn rồi, mình chọn việc ở nhà. Sau chuỗi ngày mưa mải miết thì mình lôi chăn ra giặt, ngâm nước xả vải rồi lụi cụi leo lên tầng phơi. Mình ăn bữa trưa chỉ với rau cải bắp xào gừng và vài miếng đậu hũ, những ngày ở nhà thường thì mình chẳng bao giờ đụng đến một hạt cơm nào cả, sau đó thì mình uống nước cam trong xó nhà và nghe nhạc. Thói quen ngồi xó khi đến bất cứ đâu này của mình có từ khi còn nhỏ, ngày đó mỗi khi ấm ức điều gì hay không vui chuyện nào đó thì chỗ mình chọn làm nơi trú ngụ luôn là xó cửa hay góc khuất trong gian buồng nhỏ, giờ thì chả còn bé bỏng như thủa đó nhưng thói quen ấy thì vẫn còn nguyên. Ngày trước khi còn hay video call với một người bạn, cậu ta còn thắc mắc không hiểu mình giấu gì ở xó nhà mà lúc nào gọi cũng thấy mình đang ngồi chỗ đó canh rồi... haha : ))


- Chiều nhận được váy đặt trên mạng, một chiếc váy hai dây màu xanh có điểm hoa cúc trắng. Rồi tin nhắn đặt túi xách cũng được họ thông báo hai, ba ngày nữa sẽ đến tay. Chậc, mình chả bao giờ có thể tiết kiệm được tiền hết :___:


- Thứ hai tuần tới mình có lịch hẹn đến viện làm thủ thuật cắt amidal, khi không thể chung sống hoà bình với nhau thì tốt nhất là nên cắt đứt đi phải chứ hỉ? : )))


- Ban nãy trong ánh đèn vàng nhàn nhạt, K hỏi bộ dạng mình nom lạ quá, như vừa khóc xong vậy. Làm sao mình có thể nói rằng: "Ồ vâng, em vừa khóc khi tay K chạm lấy tay em, còn em thì kiếm tìm những vệt chai ở lòng bàn tay như ngày xưa vẫn làm với cậu ấy." Việc nhận ra có thể mãi mãi về sau không còn một ai trên đời có thể đối xử với mình một cách dịu dàng như vậy nữa, không có một ai trên đời có thể dung túng rồi vui vẻ cùng mình làm những chuyện mà người khác coi là kì quặc, hâm dở nữa. Không ai nhìn mình chăm chú rồi mơ màng khen mình thật đẹp như cái cách mà cậu ta từng làm. Không còn chàng trai cao mét tám nào dắt con bé nhỏ thó là mình băng qua đường rồi trêu đùa mình là công chúa như vậy cả... Mỗi lần bất giác nghĩ về điều đó, nước mắt mình lại tự động chảy dài trong thinh lặng.


- Buồn ghê!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét