15 tháng 10, 2017

Chủ nhật ngày 15

Hồi sáng có đến nhà họ hàng ăn đám giỗ, việc phải ngồi ăn cơm với một sắp người không thân thích đã khó chịu rồi đằng này tôi cứ phải liên tục trả lời mấy câu hỏi khiếm nhã để đời của đại đa phần đồng bào nhà mình. Ồ vâng, chính là "bao giờ lấy chồng, 27t rồi cơ à (trời ạ, sao ăn gian tuổi của tôi quá vậy? Tôi còn chưa tròn 26 cơ mà ta?), cuối năm lấy chồng chứ hả, làm lương được bao nhiêu...". Tôi nghĩ mắt họ phải kém lắm rồi ấy, tại sự ngao ngán của tôi đã dâng đầy trong mắt rõ ràng đến vậy cơ mà, làm sao họ lại không nhìn ra được nhỉ??? Thật kì cục, không lẽ giờ đi đâu tôi sẽ diện cái áo có dòng chữ trước ngực cũng như sau lưng: "Năm nay không lấy chồng, làm ơn đừng hỏi" hả? Haizzz
.
Tấm ảnh thời niên thiếu ngày ấy tôi vẫn cất giữ trong ngăn tủ. Tôi ngồi ngoài cùng tóc tết đuôi sam, mặc váy hoa hướng dương vàng rực, ánh mắt hoan hỉ miệng cười chúm chím, coi bộ thật dễ thương ^^! Kế đến là Tuyết - cô em họ xa, miệng cô nàng cười hết cỡ để lộ ra hai chiếc răng cửa trống hoác vì đến giai đoạn thay răng sữa, tay vẫn cầm bát đũa ăn dở miếng thịt gà, tiếp đó là em gái Tuyết, ngay từ nhỏ nó đã lộ rõ là một đứa bé lanh lợi hoạt bát và vô cùng cá tính. Ba đứa trẻ chúng tôi đã từng ngồi ăn uống vui vẻ với nhau vậy đấy. Hôm nay, chúng tôi lại được ngồi gần nhau như hai mươi năm trước đã từng. Có điều Tuyết đã là bà mẹ một con, có một anh chồng và sự nghiệp không chê vào đâu được, chỉ là người ngồi trước mặt tôi không phải là cô bé Tuyết ngày nào nụ cười vô tư thuần khiết nữa. Ồ, hẳn nhiên rồi nhỉ? Cô em gái Tuyết thì đang thao thao bất tuyệt về chuyện công việc ra sao, khéo léo với các mánh khoé làm ăn rồi việc tạo các mối quan hệ như thế nào, kiếm tiền rồi thăng tiến... Con bé giờ thực quá sắc sảo và giảo hoạt đến ngỡ ngàng. Tôi chỉ yên lặng nhìn bọn họ rồi hồi tưởng về buổi tối hai mươi năm về trước, tôi đồ rằng chắc họ không có còn nhớ chúng tôi đã từng ngồi ăn tối với nhau thế nào nữa đâu. Tôi đã thôi thắt bím và nuôi tóc dài từ lâu, chỉ là đứa trẻ trong tôi vẫn chưa từng bao giờ chịu lớn, tôi vẫn cứ luôn nghĩ mọi chuyện trên đời này đơn giản như chuyện đuổi bắt chuồn chuồn trên cánh đồng thơm mùi lúa mới gặt. Những tranh đua thiệt hơn với đời tôi chưa từng và có lẽ sẽ không bao giờ muốn nhón chân bước vào. Có lẽ trong mắt hai cô gái đó tôi là đứa không có trí tiến thủ hay thất bại gì đó, nhưng với tôi một cuộc đời yên bình, tĩnh lặng cũng rất đáng để trân trọng và hướng tới, phải không? Ờm! Với tôi là vậy đấy! : ))
.
Lúc này nhiệt độ đương là 25, vận tốc gió là 11km/h, độ ẩm 61%. Ngày mai HN đón đợt không khí lạnh tăng cường, tôi sẽ đến viện theo lịch hẹn và nếu mọi chuyện thuận lợi thì tuần tới tôi sẽ giảm cân thành công tiếp vì thực đơn toàn là cháo của mình. Hê hê.
Hmmm! Hôm nay sẽ đi ngủ sớm, nhưng có lẽ cho dễ ngủ hơn thì tôi nên đọc lại vài mẩu truyện ngắn của Thạch Lam đã. Tiết trời bắt đầu hanh hao rồi đó, các cô gái của tôi nhớ bôi kem dưỡng ẩm. Nha nha nha!

3 nhận xét:

  1. Chi cũng có những lúc ngồi chung với họ hàng và gia đình. Trước đây khi sự vô tư còn đong đầy trong mắt thì mọi thứ chẳng có gì cả. Cho đến khi thời gian tua đến thời điểm bây giờ thì sự đong đầy trong mắt chỉ còn lại một nỗi chán nản. Chẳng biết làm sao mọi thứ lại giống như động tác lật trứng chiên như vậy. :")
    p.s: cái bài nhạc nền đầu tên là gì vậy Mộc cho mình xin tên nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. https://soundcloud.com/daisy-december-144613222/sets/nhac-blog-1
      Của Chi nè :3

      Xóa
  2. https://www.youtube.com/watch?v=byii_k4cvm8
    hồi đáp :">

    Trả lờiXóa