27 tháng 4, 2019



Ký ngữ song "liên tử",
Tu tri dụng ý thâm.
Mạc hiềm nhất điểm khổ,
Tiện nghĩ khí liên tâm.



Dịch nghĩa:
Muốn gửi lời vào đôi hạt sen đem tặng cho người,
Nên biết rằng ý tứ trong đó thật là sâu đậm.
Đừng vì ngại một chút đắng,
Mà liền nghĩ tới việc vứt bỏ tâm sen đi.

*Lý Quần Ngọc*

21 tháng 4, 2019

Đêm qua thật buồn, ngồi coi lại Arrietty vẫn cứ không hết được. Hà Nội thì bắt đầu nóng nực khiến nỗi buồn của hôm qua bỗng như miếng bơ bị bỏ quên dưới nắng, mình ngồi nhìn chúng tan chảy nhóp nhép ra mà không sao ngăn lại được.
...
Nằm mơ thấy mình cùng gia đình sống trong một khu nhà kiểu tập trung, rồi khu nhà bị ai đó lén đốt cháy, trận lửa mỗi lúc càng dữ dội hơn còn mọi người thì vẫn cứ đang trong cơn say ngủ, mình lại là đứa duy nhất biết đến sự tồn tại của đám cháy này. Vậy là mặc cho mình gào thét lạc cả giọng cũng không ai tỉnh giấc, rồi mình chạy hết tầng gác này đến tầng gác nọ, lay từng người trên từng chiếc giường cuối cùng cũng có ai đó bừng tỉnh, mình vui sướng đến độ khóc nấc cả lên. Vậy là cơn mê chấm dứt ở đấy, mình chả rõ ai đã gây nên đám cháy, cũng chả rõ rốt cục nó sẽ được dập tắt bằng cách nào. Thực tại thì mình tỉnh dậy lúc 3h rưỡi sáng, mình nằm đó, chơi vơi trong bóng đêm cùng nỗi bất lực đến hoảng loạn vẫn còn sót lại từ cơn mê ban nãy
...
Hôm nay tuy không có nắng nhưng trời oi ả ghê. Mình lại xắt củ quả trộn salad, đầu đương lẩm nhẩm một bài thơ cũ kĩ:
"Nắng vàng là nắng vàng ơi
Cớ sao nắng lại lên trời, bỏ tôi
Hay vì chiều đã xuống rồi
Nắng mưa không thuộc về người trần gian
Nắng ơi à, nắng ơi vàng
Tóc dài tôi sẽ còn đa mang nhiều
Nắng ơi à, nắng ơi chiều
Cuộc tình dài thế biết bao nhiêu tàn?
Nắng vàng là nắng vàng ơi"

8 tháng 4, 2019

Một chút than vãn



Hôm nay mệt và đau đầu kinh khủng khiếp. Chả muốn đi đâu làm gì.

Thi thoảng những khi như này chỉ muốn có ai chịu đựng mình một chút, nghe mình than vãn chút chút mà chẳng cần hỏi mình câu hỏi "Tại sao?".

Lâu rồi mới gặp được một bạn khiến mình thinh thích một tí, vậy mà .... hê hê.


3 tháng 4, 2019


- "Phố bên sông ngày ấy cùng nhiều chuyện vui. Cô bé nhà bên có mái tóc xù lông nhím trông thật dễ thương, mốt những năm 80, vui vẻ như những con chim sẻ mùa đông, cứ xù lông lên che cái rét mùa đông Hà Nội. Cô bé lại hay nghe lời bà chị hay buồn của cô. Bà chị thì hết tình yêu rồi, cứ chê chán cuộc đời, nghi ngờ cái cánh đàn ông trong phố. Vậy mà bây giờ, họ đã đi lấy chồng cả. Ôi cái phố nghèo thương mến của tôi...". Nay nghe bài hát này của Trần Tiến, rồi nhớ mái tóc xù của mình năm ngoái. Tôi thích vô cùng cái cảm giác mình cùng mái tóc xù đứng ở nơi lồng lộng thênh thang gió trời.

- Nãy mưa, tôi đã thật muốn uống một cốc rượu rồi trùm chăn đi ngủ, nhưng rồi lại thôi không uống nữa. Tôi xuống nhà gọt xoài xanh & xem tivi, mùi hơi hăng hăng xen lẫn vị thơm dịu của xoài xanh thật khiến tôi thư thái. Khi gọt đến sát vào phần hạt, nghe kĩ cái thanh âm ma sát của nó phát ra rồi phần trăng trắng của hạt lộ ra ngày một rõ hay làm tôi liên tưởng đến chuyện dang lóc xương một sinh vật gì đó, tiếp đó tôi ăn ngon lành. Hmmm, nghe kinh dị thật chứ..

- Dẫu cậu bé đó chẳng đọc được mấy lời này đâu nhưng mà cậu này, cậu chớ có làm trò con bò với tôi, tôi qua tuổi thích mấy trò đó từ lâu lắc rồi. :")

- Tháng này sẽ đến biển, chẳng có kế hoạch gì từ trước cả. Cô em hỏi mình có muốn đến biển vào mấy ngày cuối tuần đổi không khí không? Trong cơn gà gật tôi đồng ý cái rụp mà chả hề nghĩ ngợi. Chẹp, tháng trước cũng trong cơn ngái ngủ mà tôi đã đồng ý làm việc tại chỗ làm mới, không rõ sau này có ai lợi dụng khi tôi ngái ngủ mà có nhã ý lấy tôi không nhỉ? Hê hê.

- [...]