21 tháng 4, 2019

Đêm qua thật buồn, ngồi coi lại Arrietty vẫn cứ không hết được. Hà Nội thì bắt đầu nóng nực khiến nỗi buồn của hôm qua bỗng như miếng bơ bị bỏ quên dưới nắng, mình ngồi nhìn chúng tan chảy nhóp nhép ra mà không sao ngăn lại được.
...
Nằm mơ thấy mình cùng gia đình sống trong một khu nhà kiểu tập trung, rồi khu nhà bị ai đó lén đốt cháy, trận lửa mỗi lúc càng dữ dội hơn còn mọi người thì vẫn cứ đang trong cơn say ngủ, mình lại là đứa duy nhất biết đến sự tồn tại của đám cháy này. Vậy là mặc cho mình gào thét lạc cả giọng cũng không ai tỉnh giấc, rồi mình chạy hết tầng gác này đến tầng gác nọ, lay từng người trên từng chiếc giường cuối cùng cũng có ai đó bừng tỉnh, mình vui sướng đến độ khóc nấc cả lên. Vậy là cơn mê chấm dứt ở đấy, mình chả rõ ai đã gây nên đám cháy, cũng chả rõ rốt cục nó sẽ được dập tắt bằng cách nào. Thực tại thì mình tỉnh dậy lúc 3h rưỡi sáng, mình nằm đó, chơi vơi trong bóng đêm cùng nỗi bất lực đến hoảng loạn vẫn còn sót lại từ cơn mê ban nãy
...
Hôm nay tuy không có nắng nhưng trời oi ả ghê. Mình lại xắt củ quả trộn salad, đầu đương lẩm nhẩm một bài thơ cũ kĩ:
"Nắng vàng là nắng vàng ơi
Cớ sao nắng lại lên trời, bỏ tôi
Hay vì chiều đã xuống rồi
Nắng mưa không thuộc về người trần gian
Nắng ơi à, nắng ơi vàng
Tóc dài tôi sẽ còn đa mang nhiều
Nắng ơi à, nắng ơi chiều
Cuộc tình dài thế biết bao nhiêu tàn?
Nắng vàng là nắng vàng ơi"

2 nhận xét: