27 tháng 10, 2021

 



Mình chuyển viện, phần vì viện cũ thường trong tình trạng quá tải, vì quá tải nên thái độ của nhân viên y tế ở đây luôn bật chế độ “thở là cáu”, tiếp đến là nó hơi xa so với viện mới nữa. Ở viện mới mọi thứ trước mắt đều dễ dàng và dễ chịu hơn cả. Hôm qua mình đến xét nghiệm máu bác bảo vệ không quen biết còn kéo mình đi để làm thủ tục vào viện nhanh chóng hơn nữa chứ, dễ thương kinh khủng khiếp, chị phòng công tác xã hội cũng nhiệt tình nhờ người in giúp mình giấy tờ còn thiếu vì máy tính phòng chị đang bị hư. Buổi chiều mình đến lấy kết quả, thấy bác bảo vệ vẫn đứng ở cổng tiếp đón người bệnh bèn mời bác một cốc cafe mua ở máy bán hàng tự động. Dù chỉ nhìn thấy  nhau qua khẩu trang thôi nhưng mình biết bác đang cười tít mắt. Nếu bỏ qua việc buổi trưa trên đường đi về bị nộp phạt cho công an vì tội không xi nhan ra thì hôm qua quả là một ngày quá ư xinh đẹp. Dù đọc được rằng khẩu HK4 được sản xuất hàng loạt ở Đức năm 1968 từ mấy năm rồi nhưng không hiểu sao mình vẫn cứ nhớ rất rất rõ, vậy mà ra đường toàn quên rẽ là phải xi nhan; đỉnh điểm ngớ ngẩn là sau mấy tháng HN lockdown, lần đầu được chạy xe lang thang cafe lại mình đã giảm ga để dừng xe khi thấy đèn giao thông chuyển màu xanh. Vâng, đèn xanh thì dừng lại đó ạ. Không hiểu đầu óc vận hành cái kiểu khỉ gió gì nữa ( ͡° ͜ʖ ͡°)


Đêm hôm trước nhắn tin với Z, mình bảo cô gái hoạ sĩ nằm cùng phòng mình năm ngoái đã chết rồi. Chúng mình cũng dần quen với chuyện này, thi thoảng một vài người cùng phòng, cùng bệnh đều lần lượt ra đi như vậy. Mình bảo Z rằng giờ bọn mình vẫn nằm chat chit với nhau thế này tức là bọn mình đang đình chiến với thần chết đó. Z đã được 3 năm vậy là 3-0 cho cậu và 1-0 nghiêng về phần mình :v 

Mọi chuyện thú vị ở chỗ là không biết ngày mai ra sao mà nhỉ? Nhưng riêng một điều bất biến đó là Bánh tráng cuốn thịt heo Phú Cường thì mãi mãi ngon nhé =)))))))


Kinh nghiệm nấu nướng hạng bét bao năm của mình nhận thấy rằng bản concerto Winter - của Vivaldi luôn là thứ âm nhạc chuẩn nhất, hợp lý nhất để nghe mỗi khi vào bếp. Chao ôi, còn gì hợp hơn tiếng thái ngọt của dao thớt hoà vào tiếng violin này cơ chứ, rồi mình sẽ cẩn trọng & hết sức chuyên chú vào việc xắt cà rốt hay su hào thành từng sợi thẳng thớm đều tăm tắp như những que diêm nằm ngay ngắn trong hộp quẹt. Hmmm, đã ã ã ã ã ã!!!

Nhưng cô bạn mình thì khác, nàng ta bảo bản này nàng ta sẽ mở lên khi đánh chồng mà thôi. Chẹp!!! Nếu cầm dao rượt chồng thì lại càng hợp với tiết tấu này đó bạn yêu ạ! 😌


Phòng mình mấy hôm nay ấm sực mùi tinh dầu bạn H tặng, nó có mùi của gỗ, chính xác hơn là giống đang được ở một căn phòng có lò sưởi và hương gỗ đàn hương lúc gần lúc xa. Cám ơn bạn H nhiều nhiều. 


Mình bắt đầu lôi đồ ra trang trí giáng sinh dần, mùa đẹp nhất trong năm cuối cùng cũng đã đến.

Mình đang mặc hai dây màu xanh lá, quần đùi xanh dương rồi nhâm nhi trà quất mật ong ấm nóng trên giường và nghe Emi Choi hát.

(Click vô đây nếu bạn muốn nghe cùng nha: https://soundcloud.app.goo.gl/NUkz9iRosrYy3MTd8 )

Mùa đông về rồi đó, mấy bạn thi thoảng vẫn ghé qua đây nhớ thoa kem dưỡng tay và uống nhiều nước, nhé nhé :”> 





15 tháng 10, 2021

When October Goes

 





Hôm nay vẫn mưa và lạnh.

và thấy hơi buồn một chút.

13 tháng 10, 2021

:))))

"Tôi cũng giống hết thảy loài người: muốn một ngôi nhà có bể bơi ở Los Angeles, có thêm một phòng chiếu phim, một quầy bar và một câu lạc bộ thoát y ở dưới tầng hầm thì hết sảy. Đó là lần đầu tiên mà toàn nhân loại muốn sống cùng ở một chốn. 


Tôi dị ứng với mùa thu, bởi sau thu là tới đông mà tôi thì không cần mùa đông: lòng tôi lạnh giá đủ rồi. Tôi là người đầu tiên sẽ không chết. Đó chính là câu chuyện của tôi; tôi hi vọng nó sẽ kéo dài hơn danh tiếng của mình. "


_Một cuộc đời bất tận - Frederic Beigbeder_

11 tháng 10, 2021

Mấy ngày này...





"Thứ Năm, trời mưa từ sáng. Dù mưa không lớn lắm, nhưng dai dẳng ghê người. Trời bắt đầu đổ mưa từ ngày hôm trước mà vẫn chưa tạnh một lần nào. Vừa ngỡ sắp tạnh, bỗng như sực nhớ điều gì, cơn mưa lại ập xuống. Bầu trời âm u như thể bị đậy nắp, cả thế giới đều mang hơi ẩm nặng nề."


 

8 tháng 10, 2021

Nhảm nhí

 

Đây là giao diện trên Chrome


Còn đây là giao diện trên Cốc Cốc


1. Ồ, vì hay đăng bài và lướt blogspot bằng điện thoại phần nhiều nên hôm nay tôi mới phát hiện ra sự khác nhau khi sử dụng hai trình duyệt này. Huhu, rõ ràng là ở điện thoại tôi thì giao diện nó cũng như khi sử dụng Chrome vậy mà khi qua Cốc cốc nó lại khó đọc thế kia cơ á??? Tôi thì quá bánh bèo low-tech nên ai đó có thể giải thích cho tôi được hông???



2. Tôi không hiểu sao một số bạn nữ tôi quen lại có suy nghĩ rằng: "Mày không cần chăm chỉ mà làm gì, chăm chỉ quá thì sẽ khổ". Hình như họ hơi nhầm xíu giữa chăm chỉ và ôm đồm thì phải? Ôm đồm dĩ nhiên là không tốt rồi nhưng sao lại không cần chăm chỉ nhỉ???  Ví dụ tôi dọn nhà thường xuyên không phải vì để ai đó công nhận tôi ở sạch sẽ hay gọn gàng ngăn nắp chi cả, tôi làm vậy là để làm thỏa mãn chính con người tôi thôi.
À, không liên quan lắm nhưng nhớ bữa trước đi chợ cũng vậy, gặp một bác cũng lớn tuổi rồi muốn đi nhờ một đoạn dù đường về nhà bác ấy có hơi ngược đường một tẹo. Nhưng tôi vẫn chở bác ấy về tận ngõ, làm vậy cũng chẳng phải vì tôi là người tốt, tôi làm vậy cũng chỉ vì tôi trước tiên, vì cảm xúc của tôi trước tiên, đơn giản vậy thôi. 
Ủa, đây có phải là Utter egoist không???



3. Gần đây tôi bị mụn lưng, có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc. Chưa bao giờ kinh qua chuyện này cả nên giờ thấy quả thực kinh khiếp mỗi khi nhìn trong gương. Vậy nên càng thông cảm hơn với các bạn bị nhiều mụn ở trên mặt. 



4. Đằng sau nhà tôi có một ngôi nhà bỏ trống, không sử dụng đã lâu lắc rồi, mấy mẹ con mèo hoang liền lấy làm ngôi nhà này làm nơi tránh mưa tránh nắng. Tuần trước nghe thấy tiếng mèo con kêu tôi bèn lững thững qua con ngõ ấy dò hỏi, thì ra là mèo mẹ mới sinh một thời gian, biết vậy tôi cùng một bác hàng xóm người góp hạt, người góp sữa để bọn nhóc con đỡ bị đói. Anh chị gần đó cũng hay qua cho bọn này ăn cơm nữa cơ nên trước mắt gia đình mèo này sẽ không bị bụng rỗng đâu. Hihi~ 



5. Mấy cuốn sách cứ mỗi ngày lại tăng giá lên chút chút, mấy cái váy xinh cũng đắt đến hộc máu... Haizzz. Khi bạn bè 30 tuổi đang bận bịu nghĩ chọn trường, chọn thầy chọn cô cho con thì trong đầu tôi giờ đang ngẫm nghĩ: "Đã đến lúc cho da mặt mình chơi đùa với Retinol rồi." Cơ mà sao bọn này nó đắt ghê vậy??? Tiền năm nay tôi chả làm ra được đồng nào, nội tạng hay máu thì có cho không giờ cũng không ai thèm nhận nữa. Ôi chaoooo!!! 

6 tháng 10, 2021

Soju và tôi

1. Tôi trước giờ vốn không mang trang sức, kể cả đồng hồ tôi cũng không đeo tại thấy không quen lắm và hơi vướng víu. À, ngoài việc bên tai trái có hay đeo vài chiếc khuyên nho nhỏ. Nhưng như vậy không đồng nghĩa là tôi không thích mấy đồ nữ trang nhe, nếu ai đó có nhã ý muốn tặng tôi thì dĩ nhiên tôi cũng không hề nhấm nhẳng hay khó chịu gì cả đâu. Hihi.
Tôi thích vàng này, vì nhìn chúng tôi thấy ấm áp như đựơc nằm dưới những tia nắng mặt trời, tôi thích luôn cả bạc vì màu bàng bạc đó nhắc tôi đến ánh sáng mát lạnh của mặt trăng, kim cương thì lấp lánh tựa ngàn vì sao tinh tú trên bầu trời cao vời vợi, đá sapphire xanh mang dáng dấp của một đại dương thu nhỏ, ngọc lục bảo mang màu xanh lá của đại ngàn, thạch anh nâu thì điềm tĩnh như một ngọn núi cao trầm mặc... Chẹp, tôi yêu trang sức như yêu thiên nhiên với một tình yêu thanh thuần như vậy đó. :">

...
2. Điều đáng ghét nhất trong con ngõ tôi sinh sống là có một tên hàng xóm đốn mạt nghiện rượu. Hắn từng bạo hành con chó cho đến khi con vật đáng thương đó chết, con chó mới nhất mà hắn ta nuôi đã trốn chạy sau trận đánh lên bờ xuống ruộng. Một người cha đáng khinh bỉ mỗi khi say xỉn đều đánh đập vợ con đến độ đứa con gái học cấp hai không chịu đựng nổi đã bỏ về nhà ngoại sống. Có một anh bạn từng nói rằng: mấy người cưng nựng động vật chưa hẳn đã là người tốt nhưng chắc chắn một điều rằng một kẻ bạo hành động vật thì không bao giờ có cách đối nhân xử thế ra hồn hết, quả không sai. Dạo này không biết tên khốn đó đã đi đâu thành ra con ngõ nhỏ nhà tôi được yên bình một chút.

...
3. Từ mùa xuân năm trước đến hôm nay tôi mới lại uống một chai rượu Soju. Lần đó tôi uống rượu còn Tùng uống bia, cả hai vừa uống vừa ngắm trăng với nhau, tôi vẫn nhớ cổ tay cậu ấy chằng chịt những vết sẹo như những cành cây khô đét vẹo vọ. Mấy hôm nay cơ thể tôi bắt đầu rơi vào trạng thái biếng ăn, tối nay bỗng thèm rượu không chịu nổi thành ra lại phải phóng xe đến Vinmart gần nhà lấy một chai, ngửi mùi hoa sữa khi bụng rỗng thật sự rất buồn nôn, thật may mắn vì gần nhà không có một cây nào cả. Uống được nửa chai thì đầu bắt đầu chếnh choáng, đúng là tuổi tác không từ một ai, vậy nên mới có bài đăng này :'))))
Mẹ mà biết tôi uống rượu thế này nhất định sẽ la lối tôi một trận mất. Tôi nhớ mình từng bỏ vào bồn cầu hơn một trăm viên thuốc điều trị trong suốt 6 lần hóa trị, ầy nhưng tôi mặc xác. Chỉ là tôi không phải đứa có thể làm mọi thứ để cố sống, chậc. Ở thời điểm này, tôi vẫn yêu đời dưới con mắt của một đứa hèn và bất cần như vậy đấy, hê hê :)))))

...
4. Mấy hôm trước điện thoại hỏng, S có nhắn imess cho tôi nhưng không được nên hình như cậu ấy lo lắng đến độ gọi điện thoại cho tôi vào giữa đêm rồi sau đó nhắn một cái tin buồn cười như thể tôi đã lăn ra chết ở đâu đó rồi vậy. Tôi biết mẹ cậu ấy cũng đã chết như thế, thành ra cho đến giờ cậu ấy vẫn cứ lo tôi sẽ chết đi theo cách mà mẹ cậu đã từng. Biết vậy, chợt thương ơi là thương.

...
5. Anh ta luôn dễ dàng thốt ra rằng anh ta yêu tôi, tôi nghe chỉ cho vào tai trái rồi trôi qua tai phải sau đó mặc nó tan vào không khí.

Tôi chỉ là một con nhỏ dở hơi và rất tầm thường thôi, nhưng người yêu và chịu đựng nổi tôi ắt phải có tình yêu phi thường lắm. :))))))) 

4 tháng 10, 2021

Blowing in the Wind






bao nhiêu con đường một kẻ phải bước qua

trước khi được coi là con người đích thực?

bao nhiêu đại dương nàng bồ câu tỉnh thức

trước khi vùi thân nơi bờ cát thẳm sâu?


bao nhiêu lần đại bác bắn năm châu

trước khi bị cấm trên đời, vĩnh viễn?

câu trả lời, bạn ơi, trong gió thổi

vẫn còn đó, thổi trong gió, bạn tôi.


bao nhiêu năm núi sừng sững giữa đời

trước khi xói mòn vào biển khơi đón nhận?

còn bao năm trời chìm nổi những thân phận

trước khi được phép chạm bến bờ “Tự Do”?


bao nhiêu lần một kẻ sẽ quay đi

và vờ như mình chẳng hề nhìn thấy?

câu trả lời, ôi mông lung biết mấy

vẫn đành nằm trong gió thổi, bạn ơi


bao nhiêu lần một kẻ ngước nhìn lên

để có thể thấy bầu trời xanh vẫn đó?

bao nhiêu cái tai một con người phải có

để lọt vào đầu tiếng đồng loại khóc than?


bao nhiêu kẻ phải xa lìa trần gian

ta mới nhận ra bao nhiêu cũng là nhiều quá?

câu trả lời vi vu trong luồng lạnh giá

ngọn gió thổi xuyên bờ cõi tâm thân.


Bắt gặp được bản dịch này của bạn Nhím, một bản dịch mình thích nhất từ trước đến nay. 



2 tháng 10, 2021

Ngày trước mấy cô nàng chúng tôi hay đùa với nhau rằng sau này mà không lập gia đình thì tụi tôi sẽ hùn tiền vào rồi mua một căn nhà để sống chung, vui vẻ sống cùng nhau cho đến khi thành mấy bà lão da nhăn nhúm nhó. Tôi khi đó cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà chỉ nghĩ ờ cũng vui đấy ha. Nhưng tháng trước mẹ tôi nhập viện mổ gấp thành thử bố phải vào cùng mẹ để chăm sóc, em trai thì đi làm từ sáng đến tối muộn mới về nên một đứa em họ và một cô bạn thân sợ tôi sẽ buồn nên đều có đến ở cùng vài ngày. Haha. Một ngày thì thật vui, hai ngày thì vui hơi hơi và tôi biết chắc chắn mình sẽ không chịu nổi đến ngày thứ ba đâu nên sau bữa cơm trưa ngày thứ hai tôi bèn phát biểu: "Hai đứa ăn bữa cơm này ngon miệng vào nhé vì từ mãi không được ăn cơm tôi làm nữa đâu. Tối nay đi về cả đi nha, tôi muốn ở một mình".
Hmmm, đúng là chỉ thích hợp ở một mình mà. 

...
Loáng một cái đã đến tháng Mười, tôi vẫn không thể nào quen được chuyện thời gian cứ trôi qua vùn vụt như gió thốc qua tàu thế này. Vừa pha một cốc trà cam sả và ngồi hóng gió rồi nghe cậu bé Đậu bên dãy nhà đối diện tập piano. Việc đằng trước đằng sau đều có những đứa bé yêu âm nhạc (hoặc không) thế này kể ra cũng sung sướng lắm, toàn được nghe free. Nhìn tôi thế này mới thấy cổ nhân nói quả không sai: "nhàn cư vi bất tử".

...
Như bị một lời nguyền của thế lực hắc ám, năm nào tôi cũng sẽ phá hỏng một cái gọng kính (hoặc hơn). Không lẽ mục đích thật sự mà tôi đến với thế giới này là làm ngành kính mắt Việt Nam có cơ hội phát triển? Nhưng nay đi mua gọng thì được gặp con gái chị chủ tiệm, cô bé xynh đúng kiểu "hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh". Bé có mái tóc nhuộm màu bạch kim, chân và tay đều có hình xăm đẹp đẹp là. Còn độ dài chân thì chắc chắn phải gấp đôi chân tôi nữa chứ  (~ ̄³ ̄)~ Tôi cứ vừa lựa kính vừa ngoái cổ dõi theo ẻm. Một nhân cách khác trong tôi thì gào lên: "Em bé ơi, em cho chị chạm một cái đii nà"  (ʃƪ˘ﻬ˘)

...
Em i-porn 5s bé nhỏ của tôi chính thức ra đi vĩnh viễn trong niềm tiếc thương vô hạn sau gần 7 năm chung sống. Trong tất cả các thiết kế của Iphone, trong mắt tôi em 5s vẫn là duyên dáng và kiêu kì nhất, lại còn rất phù hợp với cái tay bé tí của tôi nữa chứ :___: Em ra đi cùng với dấu vân tay để mở app Internet banking, tôi thì quá lười để đến trụ sở của Viettin để xin cấp lại mật khẩu nên giờ bèn tạm biệt việc thanh toán online nhé; cũng là một cách để tôi khỏi mua đồ linh tinh luôn. Dù không phải fan của nhà Táo nhưng tôi vẫn thích hệ điều hành của nhà này hơn nhà Android. Hầy!

...
Bữa nọ mua mấy quả mướp đắng về xào trứng, thì thấy một quả có những ba cái hạt đã khá già. Tôi bèn đem lên ban công vứt đại vào một cái chậu đất đang trồng mấy cọng hành; vậy mà cũng có đến hai cái hạt nảy mầm thành hai cái cây bé con con. Chẹp, không rõ lần này có mát tay hơn vụ trồng cà chua bi mấy tháng trước không nhỉ??? Hia hia. Hóng quá đi :)))))

...
Đầu tuần phải hẹn lịch với bệnh viện tiếp rồi, chán ghê. Tôi căm ghét bệnh viện đến độ chỉ cần nghĩ đến thôi thì những kí ức về mấy cơn nôn thốc nôn tháo lại ùa về. Có những cơn đau ám ảnh tôi đến độ mỗi khi chợt nghĩ lại tôi cũng thấy như thế giới sắp bị hủy diệt đến nơi, thậm chí còn hơn TG bị hủy diệt gấp 1 tỉ lần. Thật kinh khủng!!!

...

Đêm qua tôi còn mơ mình là một thành viên tham gia trò chơi sinh tử trong phim "Trò chơi con mực" nữa chứ. Và không có gì ngoài dự đoán, tôi chết ngay từ vòng gửi xe =))))))) Kể cả trong cơn mê tôi cũng khánh kiệt đến độ bán cả thân mình như vậy cơ à :"<

1 tháng 10, 2021

Illusion - VNV Nation


10 năm trước bài hát này đã xoa dịu mỗi đêm của mình rất nhiều. Và giờ, nó vẫn làm được vậy. 


"I know it's hard to tell how mixed up you feel

Hoping what you need is behind every door

Each time you get hurt, I don't want you to change

Because everyone has hopes, you're human after all

The feeling sometimes wishing you were someone else

Feeling as though you never belong

This feeling is not sadness, this feeling is not joy

I truly understand, please don't cry now

Please don't go, I want you to stay

I'm begging you, please, please don't leave here

I don't want you to hate for all the hurt that you feel

The world is just illusion trying to change you

Being like you are, well, this is something else

Who would comprehend? But some that do lay claim

Divine purpose blesses them, that's not what I believe

And it doesn't matter anyway

A part of your soul ties you to the next world

Or maybe to the last but I'm still not sure

But what I do know is to us the world is different

As we are to the world, I guess you would know that

Please don't go, I want you to stay

I'm begging you, please, please don't leave here

I don't want you to hate for all the hurt that you feel"