30 tháng 7, 2013

Hạ buồn sũng nước














Tháng Bảy ngủ rồi

Lưng đồi tí tách

27 tháng 7, 2013

Nhật kí mùa hạ (8)











Tôi thấy thật không công bằng với cái chốn này. Tôi toàn ghé nó khi buồn bã, u ám để kể lể toàn điều nhăng cuội. Tôi chỉ nhớ tới nó khi buồn mà thôi. Vì thế bạn đừng thắc mắc rằng vì sao tôi cứ than thở, ỉ ôi hoài nhé. Như tôi nói rồi đấy, đây là nơi tôi cất, quăng vứt nỗi buồn dớ dẩn, dở hơi của riêng mình. Tốt nhất là bạn đừng ghé khi đang vui hay buồn mà làm gì. Nếu trót vào rồi thì lần sau nhớ mà cạch mặt nhé. Ờ, thế ha : ))

.

Ngày hôm nay mưa thế nên muốn nói chút về chuyện thời tiết cũng đang mưa thối ruột, thối gan ở trong lòng. Gần như cả ngày hôm nay tôi lang thang hết tuyến bus này tới tuyến bus khác. Tháng Bảy vẫn mưa và xám như mọi năm. Vẫn mở ra bằng một cơn mưa và khép lại cũng bằng một cơn mưa. Bus mưa thường rất vắng vì cuối tuần mưa tả tơi thế này thì chẳng ai điên gì mà ra ngoài khi không cần thiết. Như thế thật tốt, tôi có thể kiếm một chỗ cuối xe dễ dàng và ngủ. Không biết mọi người thế nào chứ hễ lên bus việc tôi muốn nhất là ngủ. Ngủ trên bus rất ngon, rất thích, thấy rất ấm và an toàn. Thích hơn nữa là khi mở mắt ra đã là một nơi khác.

.

Tôi ghé một quán cafe trên đường Nguyễn Hữu Huân vào gần giữa trưa và gọi một đen đá. Ở tầng trệt rất vắng. Chỉ có một gã đang ngồi góc tường lướt web và tôi. Cái gã chết bầm kia đã phá tan không gian bằng điệu nhạc đàn môi kinh hãi không thể tả nổi (tức huýt sáo ấy), hoặc cũng có thể tôi mù việc cảm thụ âm nhạc nhưng tôi vẫn cứ giận mình k sao quăng ngay chiếc dép vào mồm gã.
Và rồi... Tôi nhận được một tin nhắn.

.

1h trưa. Mưa liên hồi, không ngưng nghỉ. Xuống xe trong tình trạng không dù, không nón mũ. Vài bác xe ôm nhìn tôi như muốn nói ''Đi không cháu'', vài người qua đường thưa thớt thì nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại. Đi 1 quãng dài tôi ghé đại vào một quán phở ven đường trú mưa nhân tiện vỗ về cái dạ dày từ sáng ngoài cốc cf ra thì chưa được chủ nhân bỏ cái gì vào trong. Tôi không thích phở, cả năm tôi có thể không đụng đến mà chả thèm thuồng bao giờ. Nhưng mưa thế này thì đó cũng là một lựa chọn. Trong quán có tôi là bốn kể cả hai anh chủ quán. 1 anh trông có vẻ rất bất cần đời đang uống bia và ăn mì gà. Bia lạnh và mì gà thì nóng sực, nhìn thì quả là một sự kết hợp như khi mặc vest và đi tổ ong. Nhưng vào những ngày mưa thế này thì mọi điều đều có thể lí giải. Cũng như tôi vừa mua một cuốn sách chỉ vì nó màu xang da trời. Haha. Cái gã ăn mì có gì đó khiến tôi không thể thôi trò mất lịch sự đi lén nhìn soi mói. Gã thi thoảng lại hớp một hớp bia rồi lại nhìn vô định ra ngoài rồi lắc lắc cái đầu, thở dài chép miệng như vẻ ngán cái cuộc đời này lắm. Phải rồi, cái cuộc đời này nhiều khi chán kinh khủng ra ấy nhỉ? Nhưng cái gì cũng có mặt tích cực của nó cả, chẳng hạn như những lúc chán đời thế  này bạn mới nhìn ra được vài điều mà khi vui vẻ bạn không bao giờ có cơ hội thấy nó. Từ đó biết mình sẽ nên phải làm điều gì tiếp theo.
Bát phở tôi ăn chỉ lèo tèo vài sợi, toàn nước lõng bõng kèm vài miếng gà bở bùng bục. Ăn xong may sao thì mưa thôi nặng hạt. Tôi thanh toán rồi đi. Gã kia vẫn cứ chưa thôi uống bia chép miệng. Anh chủ quán còn tốt bụng nhắc với theo ''Đi xe bus hả em, bến bus trên kia có mái che đó. Ra đó cho đỡ ướt em ạ''.

.

Việc nhìn mưa qua cửa kính xe rất buồn, buồn rớt nước mắt luôn được. Việc đứng ở bến xe cũng rất cô đơn khi chẳng biết mình nên đi đâu tiếp theo. Vì thế, tôi về nhà.

.

Giờ đang là 22h06, tôi đã bỏ bữa tối và không nói gì với ai. Tôi bất giác buồn thay cho bố mẹ tôi vì sinh ra một đứa nhạt nhẽo, vô dụng như tôi. Tôi đúng là một sản phẩm lỗi tai lỗi hại của tạo hóa. Một mình dưới bếp uống ly đen đá thứ hai trong ngày cùng 2 con chó đang ngủ. Mùi hôi hôi do mưa của hai con chó lại khiến tôi thấy dễ chịu. Ừm, như Banana viết dẫu sao thì thế cũng hơn một mình.
Nào, đứng dậy và đi tắm.

.

À, tôi vẫn vô cùng yêu thứ Sáu. Dù có ra sao đi chăng nữa ^^!




P/s: Cái hình chụp từ bus 02. Cứ nhìn theo cái anh này hoài, chỉ vì cái dù anh cầm là màu xanh. Ừ, hôm nay trời mưa cơ mà, được phép hâm chứ. =))

24 tháng 7, 2013

17 tháng 7, 2013

Nhật kí mùa hạ (7)

















Những ngày tháng Bảy trời thường mưa nhiều. Trời không cao và xanh như bầu trời mùa hạ vốn có. Trùng thấp mang màu khói bạc như thể mượn tạm của mùa đông. Nếu ai đang ở Hn lúc này, ngước mắt lên bầu trời qua vài cành cây mảnh dẻ, khẳng khiu ắt đều sẽ nghĩ thế cả.


.


Tôi để ý thế này, hầu như tháng Bảy nào tôi cũng gặp ''điều không may'', mất mát. Cả tiền bạc lẫn tình cảm. Bốn năm nay đều thế. Nó như một chu kì vậy, dù rằng biết trước được nhưng không thể nào tránh. Thật ra tôi có tin vào số mệnh. Như Vũ Trọng Phụng nói thì ''Đã là số thì tránh sao được? Đã tránh được thì sao còn gọi là số? Nhưng ích được một điều là: biết trước. Còn điều vừa là : thản nhiên sự đời! Không buồn khổ, không giận dữ''.


.


Bác tôi, tức chị gái bố tôi bị ung thư. Sau hai lần xạ trị tóc bác đã không còn sợi nào. Bác sống với bà nội, không lập gia đình, không con cái. Hôm nọ tôi vào thăm bác, bác cười xòa bỏ cái mũ ra xoa đầu hỏi tôi ''Bé thấy bác cắt đầu này đẹp không?''. Nghe vậy mà lòng đau như muốn nghẹt thở. Tôi không thể rơi nước mắt được, mắt mở to lên cười cùng bác ''Đúng rồi, hợp với bác hơn đấy. Trông mặt lại phúng phính ra. Đẹp hơn đó''. Ờ, cười cũng ngần đấy thời gian, khóc lóc cũng ngần đấy thời gian. Thế nên còn cười được thì cứ cười đi ha. Nhưng có một điều tôi rất muốn hỏi bác mà không tài nào thốt ra được ''Bác có cô đơn không? Bác còn luyến tiếc điều gì?''


.


Tôi đang nợ rất nhiều người. Mà món nợ ân tình thì chẳng tài nào trả hết nổi. Nhỉ?


.


Tôi xin tự thú 1 điều nữa. Tôi hèn nhát vô cùng. Hèn nhát đến mức đáng thương. Kẻ hèn nhát thì không xứng, không có quyền để mà đòi hỏi tình yêu. Bạn nhớ nhé. Bản thân ạ. Cố gắng lên đi, được không?


.


[...]

15 tháng 7, 2013

Nhớ biển...




Khung cửa sổ này thích lắm, mở ra là thấy yêu đời luôn à.



Quà của biển

Hoa ban ở đây đẹp vô cùng tận















Tóm lại là nhớ biển phát điên, mùa đông này sẽ đến nữa.

14 tháng 7, 2013

Sao thanh xuân lại buồn đến vậy?










12.7.13





Đêm cuối cùng ở biển

0h05p
Mẹ và T đã ngủ. Thấy 2 người co ro tôi chỉnh lại điều hòa rồi kê ghế ra sát cửa sổ ngồi. Khung cửa sổ khách sạn chúng tôi đang ở thật đẹp. Hồng rực bởi hoa giấy, đu đưa lòa xòa khi gió về. Tôi nghe Kenny G và cứ ngắm mãi vòm trời, khung cảnh này mà không hề biết mệt. Chỉ còn gần 12h nữa tôi sẽ lại lên xe trở về nhà. Cảnh chia tay một mảnh đất nào cũng đều gây lưu luyến cho tôi, dù chỉ gắn bó vài ngày ngắn ngủi.


0h20
Mở cửa và rời khỏi phòng.
Tôi sẽ nhớ nơi này lắm lắm. Nơi này, tôi đã để lại những giọt nước mắt đêm khi lê những bước chân nặng trĩu trên bờ biển, nghẹt thở khi một mình ngước nhìn trời sao vào lúc 4h sáng, và có thể ngay chỗ này, chỗ tôi đang ngồi lúc này còn từng có một nụ hôn của một cặp tình nhân nào đấy (haha). Hoặc cũng từng có một cô gái nào đó, trong một năm nào đó cũng lẻn ra khỏi phòng và ngồi đúng chỗ này viết vài dòng tủn mủn, như tôi...


0h29p
Tháo tai nghe, xung quanh yên ắng. Thảng hoặc có tiếng bước chân vài người bước về phòng, tiếng mở cửa, tiếng điều hòa chạy êm êm. Tiếng vài ba người lầu dưới gọi nhau...


0h40p
Về phòng, chui vào chăn và trân trân ngắm nhìn cái quạt trần quay đều đều.. Cứ thế trong suốt hai giờ đồng hồ liên tục. Tôi không biết từ khi nào tôi bỗng trở nên lặng lẽ một cách đáng thương như vậy, nước mắt tôi chảy dài câm lặng trong đêm.


3h15p
Đã từ lâu tôi luôn bị tỉnh lúc tầm 3h sáng. Sợ hãi và sợ hãi. Bạn bảo đó là do tâm không được tĩnh nên hay có cảm giác bất an như vậy. Tôi đã phải dùng đến thuốc an thần nếu như không muốn tiếp tục tình trạng thức xuyên màn đêm... Của đáng tội, những suy nghĩ tầm 3h sáng sao mà đầy mất mát lẫn vô vọng. Tôi yếu đuối quá..



4h15p
Gọi T
Bật đèn, đánh răng, chân trần và đi về phía biển



[...]
__

Thế là tôi và cuộc đời này cứ thế mà xa nhau hoài. Cứ thế mà lạnh nhạt với nhau. Vì thế mà cảm thấy cô độc vì con đường dài sắp tới sẽ chỉ có một mình. Nhưng biết làm sao???








13.7.13

7 tháng 7, 2013

(Lại) Vài câu thơ buồn....










"Nỗi buồn thì ngồi lại
Niềm vui đành bỏ đi
Trăng tàn qua kẽ lá
Rụng ướt khu vườn khuya

...

Ta bồng bềnh trên phố
Điếu thuốc lần đầu tiên
Niềm vui thì đã cũ
Nỗi buồn còn mới nguyên …"

3 tháng 7, 2013

Nhật kí mùa hạ (6)

















1. Buồn bã nên đã ngồi viết một ent rất rất dài, nhưng lại bị nhà mạng ruồng rẫy. Chuyện này giống như dốc hết lòng dạ trút vào cánh thư thì người ta không những không đọc mà còn cam tâm xé nát rồi dẫm đạp nên ngay trước mắt mình. Thành thử có cảm giác hẫng hụt pha chút phẫn nộ khi nhận ra chẳng có ai, chẳng có thứ gì trên đời đủ bao dung với nỗi niềm của mình cả.
... Ừmm, thật ra cũng hơi phóng đại, cũng không hẳn tệ đến mức ấy =))


.


2. Cầm quyển Giông tố trên tay, lướt qua vài đoạn gần như đã thuộc lòng. Mà lại toàn đoạn bi quan về ái tình mới ghê :v

''- Tôi đương nhiên muốn tin cậy ở ái tình, vậy mà rồi tôi phải bán tín, bán nghi, không còn biết nghĩ sao nữa.
- Ái tình cũng không thể cho ta hạnh phúc được!
- Ô, nếu như vậy thì loài người này hết đường trông cậy hay sao? Nếu vậy thì người ta chết cả, chứ còn ai sống được!
- Vậy mà chẳng ai chết cả! ''


'' Ái tình là như thế đó! Một cử chỉ rất nhỏ mọn, một cử chỉ nghĩa lý cũng đủ gây nên ái tình. Những khi ng ta yêu là vì người ta mù lòa, là vì ng ta k tự hỏi vì lẽ gì mà yêu. Bởi thế cho nên 1 cử chỉ vô nghĩa lý lại cũng có thể phá tan đc ái tình. Do thế mà ái tình là điều mỏng mảnh, chóng hỏng, dễ vỡ.''


.


3. Tuần sau đến biển, lâu rồi k đi đâu. Thấy nhớ những chuyến xe vô hạn.


.


4. Mấy cây hoa từ Đà Lạt H cho mình xem chừng chỉ tốt là mà không ra hoa được. Nắng làm cháy xém cả góc lá dù cho đã trồng ở dưới tán cây bưởi và hàng ngày tưới nước đều đặn. Hà Nội không phải nơi nó thuộc về. Haiz.


.


5. Hôm nay tiết trời rất xinh, vì thế mà chẳng nỡ buồn. ^^!


[...]

1 tháng 7, 2013

Yêu thương hết thảy... ^_^
















Ngày đầu tiên của tháng Bảy, ngày đầu tiên của tuần mới bỗng thấy yêu đời ghê gớm. Hiện tại đang là 13h01, ngoài trời đang nắng gắt gỏng nhưng vẫn thấy vô cùng đẹp đẽ. Trời xanh, mây trắng bồng bềnh hệt như trong những thước phim Ghibli mà tôi vẫn yêu thích. :-3


"Tôi sẵn sàng yêu thương tất cả thế gian này: yêu thương những con người và những con vật, các loài chim cá, cỏ cây, yêu thương những đoá hoa, những con sông, ngọn núi, đại dương, những làng mạc thành phố, những ruộng đồng và bãi cỏ, những đàn ong, bầy bướm, những con kiến và hết thảy, hết thảy mọi thứ… "



Ừ, yêu thương hết thảy... ^_^


Hây!!!!