16 tháng 4, 2017





Tôi vừa trở về sau chuyến đi Đà Lạt, vừa về đến nơi chưa kịp nghỉ thì một đống chuyện không vui từ đâu rơi xuống người khiến tôi không tài nào có thể hô hấp bình thường được nữa, tưởng chừng có thể lịm đi mà ngủ đến một trăm ngày :) Ừ giá mà có thể thế.
.
Sáng nay dậy, tôi nhấm nháp một chút dâu tây đã mang ở ĐL về, chua quá nên tôi chỉ dùng được hai quả. Tôi bắc bếp pha trà túi lọc và ăn bánh mì kẹp chút mứt dâu, nghe tivi phát The one that got away mà lòng như đã phủ bụi từ lâu lắm rồi.
.
Ôi, vừa đọc được tin nhắn này này
"Nếu bây giờ đang là mùa hè
Tôi sẽ vào rừng đan cho em chiếc mũ mềm bằng cói
Nếu quên không còn ít tuổi
Tôi sẽ hái cho em chùm hoa xoan tây"
- Cô gái có biết hoa xoan tây không?
Hmmm. Lâu lắm rồi mới có ai đó gửi dăm ba câu thơ đến cho tôi, đoạn thơ của LQV khiến tôi thấy thanh thản hơn rất nhiều rồi đó :")
.
Tôi bị cháy nắng tay chân hết rồi, mất chừng bao lâu mới có thể hồi lại được nhỉ???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét