30 tháng 4, 2017

Vài dòng vớ vỉn








Sau khi ăn sáng xong, mình tách đoàn rồi đến đây ngồi một mình trên ghế mây, nghe tiếng nhạc Trần Tiến phát ra rè rè từ chiếc loa của nhà sàn gần đó, lẩn khuất trong rừng vọng lại tiếng ve đầu mùa, tiếng ríu rít của chim rừng, tiếng huyên náo của đám trẻ cùng trường đi cắm trại... Tất thảy những thanh âm đó trộn vào nhau khiến đầu óc mình như xoắn lại, hệt cái mền ướt rồi bị người ta mang đi vắt kiệt nước.
Không rõ có phải hôm qua ăn toàn đồ nướng thịt thà hay không mà giờ dạ dày mình vô cùng nhộn nhạo khó chịu và có dấu hiệu buồn nôn.
Ngồi một mình trong ngày cuối cùng của tháng Tư chợt thấy dòng suy nghĩ như dòng nước bị chặn lại, bắn ra tung toé, ngổn ngang và vô cùng lộn xộn.
...
Ngồi một mình nơi đây không biết đã bao nhiêu thời gian, nghĩ về vài chuyện cỏn con đã xảy ra với mình mà vẫn loay hoay không rõ đúng sai sai đúng. Mình cứ ngồi một mình như này mà nghe rõ nỗi cô độc cựa mình, dần dần một lớn lên trong lòng qua từng lần hít thở. Thấy mình vừa có điều gì đó vừa tuột đi mà không tài nào gọi tên hay có thể tìm lại được.
Rồi mình thấy bản thân ngại từ bỏ điều gì đó để bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu sợ mất mát, bắt đầu thấy mình không còn nhiều thời gian để mà sửa sai... Chậc : ))
...
"Có một ngày em không yêu anh
Em trở về nơi xa với chiếc áo anh chưa tìm thấy
Có một ngày em cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác
Những nỗi buồn của mùa mưa khác
Những buồn vui anh không có bao giờ
....
Anh đã là một chàng trai với màu tóc khác
Riêng năm tháng cuộc đời vẫn như ngày xưa"


Èo, Ngọc Anh hát bài gì mà buồn chít mịa thế này :v mình đứng dậy, rũ váy và về phòng. Chuẩn bị đồ đạc rồi về Hà Nội đây...

2 nhận xét: