25 tháng 2, 2019

...











"Daylight, i dream of you softly
I wrote you a letter that will never reach you
In Montreal, the days are much colder there
Now you grow older there, without me"

24 tháng 2, 2019

lung linh nho nhỏ

Ảnh thuộc về X.Lan



Ngồi ăn trong một quán tiện lợi vì vẫn chưa muốn về nhà. Đôi khi tôi ước ao mình được sống vài giờ trong cái thế giới của bộ phim kinh dị mang tên "Vùng đất câm lặng", chỉ cần phát ra một âm thanh ồn ào lập tức kẻ đó sẽ bị ăn tươi nuốt sống bởi một con quái thú. Hoặc lúc này, tôi thật sự muốn có chục quyển "em làm ơn im đi được không" để đập vào mặt một đám học sinh ồn ào ở bàn kế bên.

...

Gia đình nhỏ Sophia của tôi tuần sau là đã về Đức rồi đó, một tháng trôi qua nhanh ghê. Mỗi khi đi dạo bộ cùng cả nhà Sophia là tôi thấy mừng cho cô bạn của mình. Ba năm bên nhau, nhưng không lúc nào "anh bạn thân" của nàng ấy không có những cử chỉ thể hiện sự yêu thương, trân trọng của mình dành cho vợ cả. Tôi để ý thói quen của anh chàng từ ngày mới gặp nhau là rất hay xoa lưng vợ 😊 Đang đi bộ bỗng dưng dừng lại, nhìn nàng ta trìu mến rồi xoa lưng vợ một cái, đang uống trà cũng vậy, cũng phải vỗ nhè nhẹ lên vai thì mới yên tâm uống được.... Thi thoảng còn ôm ghì nàng ta trước mắt tôi rồi bảo: "Mau mau kiếm một anh chàng đi". Hừ, phát hờn lên với vợ chồng nhà này. Chàng ta khi chào tạm biệt đã biết nói "Anh xào em, Anh xào tất cả các em" rồi đấy. Giỏi ghê =)))))) Phụ nữ là vậy, dù có gai góc, mạnh mẽ đến bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ cần họ thấy mình được yêu thương và trân trọng thì họ có thể hi sinh rất nhiều cho người đàn ông họ yêu, ví như nàng bạn tôi cũng hay nói chắc nó yêu chồng nhiều quá nên đẻ ra đứa con gái không có điểm gì giống mẹ ngoài việc là con gái và cái mũi tẹt trường tồn : ))))

...

"- Có ngủ được không?
- Sao thế?
- Cậu cứ bé tí vậy.
- Ều, người khổng lồ và người tí hon kìa!!!
- Cậu bé quá, ôm cậu cứ như ôm con mèo vậy!
- B mèo.
- Đồ con mèo.
- Ăn nhiều lên cho khoẻ, cậu phải béo lên hai, ba cân nữa.
- Đi đi rồi liệu mà về sớm.
- Làm gì mà chả thấy nhắn gì cho tôi?
- Này!
- Eo, sao đầu cậu to còn người thì bé tí như con bị suy dinh dưỡng ấy.
- Tôi say quá B ơi!
- Đồ mất nết!
- Bố trí lên thăm tôi đi.
- 00h00 rồi này.
- Tôi sẽ chết trước cậu mất thôi B ạ. Cậu có đi theo tôi không?
- "Sớm gọi không được. Muộn gọi không được."
- Ờ, tôi ngủ nhá!
- Cái xác đang phân huỷ, mất đầu rồi B ạ.
- Ề! Ngủ chưa?
- Đi nhớ chụp ảnh về cho tôi nhé!
- Hay lần sau gặp, cậu mang thuỷ ngân đi!
- Cậu có vị đắng lắm!
- Tôi có béo lắm không? Nhìn xấu nhỉ?
- Cậu đi về muộn tôi cũng lo.
- Lọ mật ong cậu gửi tôi ăn hết rồi.
- Cậu là đồ ích kỉ. Tôi không gọi là quên tôi luôn!
- Bụng tôi lại to ra rồi B ạ!
- Nhớ Hà Nội quá.
- Tôi đang trông đối tượng đây, tôi sẽ ôm nó ngủ. :)))
- ...
- Tôi chỉ muốn quên được hết đi."


Đó là những mảnh lung linh nho nhỏ mà tôi nhớ được về cậu. Còn cậu, thật muốn hỏi cậu một câu: "At the end of the day what will you remember about me?"
 :)

23 tháng 2, 2019







Khi ở bên vườn ôm điện thoại chụp những tấm hình này thì tiếng nhạc đương vọng lại từ tivi nhà mở là "Gió đánh đò đưa". Hôm đó nắng vàng ươm, gió lồng lộng, nghe tình thiệt tình chứ ^^!





























































18 tháng 2, 2019



- HN mưa, chả mấy mà cái mùa mưa xuân rả rích đêm ngày tháng Ba sẽ đến. Ôi chao, nghĩ đến thôi cũng đã thấy buồn ngủ rồi.


- Tôi đang bị tổn thương thật đấy, sau bao nhiêu chuyện vậy mà cậu ta đã nói gì với tôi? Nghe xong, không biết có phải tôi nhạy cảm quá không mà tôi chợt thấy mình giống như một vết nhựa thông bám vào cánh tay trên chiếc áo trắng cậu ấy mang, còn cậu ấy đang muốn ném quách nó đi cho rảnh vậy á. Có lẽ, đã đến lúc tôi nên thành một dấu chấm thinh lặng trong cuộc đời của cậu rồi.


- Đêm nay gió ghê ấy, cũng lạ lắm thay, năm nào thấy cái trời mưa gió mùa xuân thế này thì đều đặn nghĩ đến bài thơ của Lưu Quang Vũ:


Sớm nay em sang sông
guốc mòn trên vũng lội
em bao giờ cũng vội
mưa đầy trời thế kia
.
Gió bấc đã tràn về
em có mang áo ấm
mưa loang tờ giấy mỏng
có nhắc gì đến anh?
.
Em sang bên kia sông
Những ngày mưa dằng dặc

17 tháng 2, 2019

Rối





Có cảm giác mình đang phản bội lại bản thân vậy. 

14 tháng 2, 2019

Một chút tình...

"Lác đác ngày xuân rụng trước thềm
Lạnh lùng ta dõi bước chân em
Âm thầm ấp mối xa xa vọng
Đường thế đâu tìm bóng áo xiêm?
...
Đợi đến luân hồi sẽ gặp nhau,
Cùng em nhắc lại chuyện xưa sau.
Chờ anh dưới gốc sim già nhá!
Em hái đưa anh đoá mộng đầu."

:Lưu Trọng Lư:
Đọc đến chữ "nhá" sao mà thân thương quá, gần gũi quá, nhưng cũng đủ buồn bã quá...
...
Trước giờ, mỗi khi nói chuyện gì với ai đều mong có thể nghe đối phương nói đến vài điều "hàn lâm" chút chút, cao cao như vũ trụ ngân hà chút chút ... Nhưng giờ sao chỉ muốn nghe một tin nhắn cũ mèm nhàm chán: "Hey, hôm nay của cậu thế nào?" ghê :")



11 tháng 2, 2019









Sau một chuỗi những ngày như ở kế bên mùa hè thì hôm nay mở mắt đã nghe thấy tiếng mưa.


3 tháng 2, 2019




Khi bạn tắt chuông báo thức vì chỉ muốn có một giấc mơ trọn vẹn đẹp đẽ bên anh chàng y tá đẹp zai giọng ngọt như hồ lô ngào đường thì bạn chả mơ được cái khỉ gì nữa =]] Có buồn không cơ chứ??? Haha.
...
Tôi không tin vào mắt mình khi trèo lên cái cân nhà dì tôi ban sáng, tôi sụt những hai kí trong vòng 3 tuần. Khi bạn không mong muốn mình giảm cân thêm nữa thì nó lại sụt bất ngờ đến vậy đấy. Mất ngủ thật đáng sợ làm sao. Tôi sụt kí trong khi nhìn người ngợm trong gương thì vẫn cứ bèo nhèo, mặt vẫn ko Vline được tí nào, thịt thà nhão nhoẹt như đám bùn lầy trên đường Hà Nội những ngày mưa rả rích. Thật chán ngán, vậy là mặc cái mông vẫn hơi nhưng nhức, mặc cái người chỗ tím chỗ đen, tôi chui vào phòng trống rồi mở Youtube lên tập lại sau những ngày bữa đực bữa cái tập Plank dạo trước. Đầu gối tôi ngày đầu sau vụ quệt xe nhìn có vẻ xoàng xoàng vậy mà hôm sau nó bắt đầu đỏ tấy lên thành thử tôi chuyển qua múa bụng :___; Hi vọng cái đám bèo nhèo trên người tôi sẽ được cải thiện, hi vọng tôi giữ vững được ý chí chăm chỉ luyện tập như thế này. Mà có một cách, cứ vào phòng, lột hết đồ ra, nhìn vào sự thật trong gương sẽ có dũng khí ngay thôi các bạn ạ :v
...
Hôm nay, 28 Tết tôi mới thò chân ra khỏi cổng, HN đã dễ thở nhiều lần rồi. Không khí ngày Tết chính là đây, chao ôi là Thích :3
...
Bữa đó là những ngày đầu tháng 12, trời chỉ như những ngày cuối thu, lạnh dìu dịu, tôi thì lim dim trên giường trong chiếc chăn mỏng. Còn cậu ấy thì lật đật kê lại ghế trong phòng để tiện ngồi làm việc hơn, vì không muốn tôi thấy khó ngủ nên cậu ta chỉ dám mở đèn từ chiếc điện thoại lên thôi. Từ giường tôi nhìn ra, tấm lưng rộng lớn của cậu ấy thật sự làm tôi rung động, không biết có phải ánh sáng từ điện thoại hắt ra rồi phản lên trên gương mặt cậu thứ ánh sáng kì lạ gì không mà quen nhau lâu chừng ấy năm rồi tôi mới nhận ra có lúc trông cậu lại đẹp đẽ và quyến rũ đến nhường này. Cậu ta cứ chăm chỉ viết báo cáo hồ sơ, thi thoảng mỏi cổ quá lại làm vài cái động tác xoay cổ rất đáng yêu, về phần tôi thì cứ mải mê ngắm nhìn cậu ấy, mệt quá rồi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy trời đã sáng, quay lưng lại thì thấy cậu ta cũng đã ngủ ngon lành bên cạnh. Rón rén lật chăn chui dậy thì cậu ấy bất ngờ ôm gọn tôi vào lòng, có lẽ đó sẽ là cái ôm đến mười kiếp sau tôi cũng không tài nào quên được. Trong phút giây ngắn ngủi đó tôi đã nghĩ chúng tôi là hai đứa trẻ cô đơn đang sưởi ấm cho nhau trong suốt những năm tháng qua. Đáng buồn ở chỗ, tôi thì biết rõ rồi bọn tôi cũng sẽ chia xa ở đâu đó trên đoạn đường phía trước....


(00h35 2.2.2019 - 28 tháng Chạp)

1 tháng 2, 2019





- Bị quệt xe, vậy là xước mất hai cái đầu gối, cái chân vốn đã xấu xí giờ lại xấu xí hơn =)) Đêm qua khi ngủ thì phát hiện ra không những xước xát chân mà còn cả tím bàn chân, hai mạn sườn và tay vì va đập nên nhức đến khó ngủ vô cùng :____; rạng sáng chợp mắt được chút thì lại nằm mơ, cơn nhức xương theo cả vào giấc mơ của tôi, tôi nằm trên giường bệnh, trùm chăn trắng kín mít nhăn nhó chờ y tá đến tiêm thuốc thì chợt thấy giọng đàn ông ấm áp thì thầm bên tai. "Cô-bé-20-tuổi dậy tiêm thuốc nào"... Ối giời ơi, y tá nam, lại còn đẹp trai, đời tôi chưa từng thấy anh y tá nam nào vừa đẹp trai vừa có giọng nói ngọt ngào như mật ong đến vậy, lại còn gọi tôi là cô bé 20t nữa chứ!!! Đang định bụng tung chăn giơ tay cho anh muốn làm gì thì làm thì chuông báo thức vang lên. Damnnnnn!!! Đời tôi ngay cả một giấc mơ ra hồn hình như cũng không có nổi đấy hả hả hả???


- Những ngày giáp Tết như này đường xá HN giờ nào hình như cũng đều là giờ cao điểm cả. Nếu không có việc gì buộc phải ra ngoài thì tôi luôn nghĩ tốt nhất là mình nên ở nhà cho nó an toàn =)))) Hôm qua cũng vì đường đông kẹt xe mà tôi ra nông nỗi này, thôi thì 28 ra đường cũng chưa muộn. Chiều nay mặc cái cơ thể bầm dập mỗi chỗ một  ít tôi vẫn đi vào nhà nàng bạn chơi, xem nhà nó đã dọn dẹp đến đâu rồi, đi qua mười nhà thì thấy mười một nhà đồng bào đều đang chìm nghỉm trong mớ đồ đạc, bận túi bụi dọn dẹp cửa nhà, hehe, làm tôi cứ nghĩ mình đang tham gia buổi casting cho bộ phim "cô tiên dọn dẹp" nữa chứ. Đáng yêu ghê 😊😊😊
Bạn tôi quả thực rất thương tôi, sau khi nhìn thấy bộ dạng của tôi thì nó nhếch mép cười hê hê bảo "Nhìn cách bà đi xe máy là tôi cũng biết chuyện này sẽ xảy ra như cơm bữa, nhìn mặt thì lơ nga lơ ngơ bảo sao toàn bị công an tóm". Đấy, xong nó ném cho tôi cái giẻ lau rồi an ủi "Lau nhà dọn tầng 2 với tầng 3 hộ tôi cái để tôi xuống bếp với dưới nhà, làm đi mệt mệt tối ngủ mới ngon, ăn cơm được nhiều, bà chả than mất ngủ nguyên đêm cả tháng nay còn gì". Đấy!!! Bạn bè thân thiết với nhau chính là như vậy đấy, quan tâm đến cả giấc ngủ bữa cơm của nhau cơ mà. Đi về nó ới rủ hôm sau trả công cho bắp ngô nướng hoặc cốc trà sữa. Tuyệt vời chưa? =]]]


- 29 Tết Đ sẽ về HN, Sophia bé bỏng cũng lần đầu về VN đón Tết, tôi có quà cho con bé, là vài cuốn sách cùng mấy tập thơ của Trần Đăng Khoa kèm cuốn đồng dao để tối tối Đ đọc cho nàng ta ngủ ngon. À, cả chiếc váy xinh xinh nữa, tôi đã mất hàng giờ chỉ để ngồi lựa mấy thứ trên. Người ta thường nói "Có con là một cơ hội để ta có thể trở nên tốt đẹp hơn". Thiệt tình từ xưa đến giờ chưa bao giờ tôi có thể mường tượng nổi mình sẽ lấy chồng rồi sinh con như thế nào được cả, điều này quả nhiên vẫn cứ là một điều hoang đường với tôi :D


- Giờ là 19h57, tôi đang coi kênh của anh chàng Đinh Võ Hoài Phương, người có biệt danh là Khoai lang thang trên Youtube. Theo chân anh bạn có nụ cười hiền lành này khám phá muôn nơi cũng là một liều thuốc giúp tôi đỡ buồn bã. Quá trời mảnh đất Việt Nam đẹp mê hồn tôi chưa được tới, quá trời món ngon chưa hề được nghe... Hmm, thôi xuống nhà đun nước pha cà phê uống với mẹ đây😌