9 tháng 8, 2013

[...]














Tôi không thích những viên kẹo có vị bạc hà. Thường thì chúng làm cho tôi có liên tưởng thứ mình ngậm trong miệng không phải kẹo mà là dầu gió. Nhưng trong balo tôi vẫn luôn có vài viên kẹo loại này, thi thoảng tôi phải dùng nó để che đi mùi thuốc lá. Sẽ chẳng ai còn tin tưởng những điều tư vấn về sức khỏe của tôi nếu họ ngửi thấy mùi thuốc trong lời tôi nữa đâu. Hẳn là vậy rồi. Tuần trước là một tuần quá mệt mỏi và chán chường nên tôi hay tìm đến thứ chẳng tốt lành gì này.


.


Hà Nội mấy hnay mưa suốt, mấy cái hồ và những ruộng đầy tràn những nước. Đâu đâu cũng thấy nước. Nước trên mây, nước dưới lòng đường, nước trong nhà từ những chiếc áo mưa, nước từ tóc tôi nhỏ giọt thấm dần vào chiếc áo màu xanh đen, thậm chí ngay cả cái thame tôi đang dùng cũng đẫm nước. Ngồi giữa không gian như thế này tôi không tài nào ngăn mình đừng vấp vào những ý niệm buồn bã. Đ bảo rằng chúng tôi đang là những đứa không có gì trong tay thế nên để chọn lựa 1 con đường riêng cho mình quả không hề đơn giản.

Việc phải trưởng thành, việc buộc mình phải tiến lên khiến tôi luôn trong tình trạng quẩn quanh bế tắc vì tôi luôn kém trong khoản đương đầu với những rắc rối mà c.sống này đem lại. Công việc, học hành, chuyện gia đình, những mối qhệ rồi cả tiền bạc nữa. À, cái khoản tiền bạc hiện đang là mối bận tâm to tổ bố của tôi. Chậc! Tôi nghĩ người ta nói "Bạn sẽ chẳng làm được gì nếu không có tiền" quả là không có sai tẹo nào. Và "Mọi sự ngu ngốc đều phải trả giá bằng tiền mặt" cũng quá đúng luôn ấy. =))


.


Tôi thừa nhận rằng tôi rất dở về việc thấu hiểu một ai đó. Đôi khi hiểu chút thì lại chẳng biết làm thế nào để giúp họ được cả. Còn trong những mối quan hệ xung quanh mình tôi rất khó mở lời để nói những điều này, điều kia. Bản tính tôi luôn là âm thầm dõi theo, luôn chỉ lặng lẽ. Tôi biết điều này khiến họ nghĩ chắc tôi không cần họ, chắc tôi không coi trọng họ nữa thế nên họ cứ dần dần xa tôi. Tôi cũng không biết phải làm sao cả


.


Tôi vừa nhận được tin nhắn. Em bảo mưa buồn nhưng đừng để tâm trạng rơi xuống theo mưa. Còn nhắc tôi nên mở một bài hát nào đó thật vui lên rồi mỉm cười nữa. Thế nên tôi dừng bài Ướt mi lại và chọn Singing in the rain. Tôi lưu em trong danh bạ m là Paracetamol. Thuốc giảm đau của tôi cũng từng nói "Rồi chúng tôi sẽ tìm thấy con đường của riêng mình, tìm thấy sự lựa chọn của riêng mình. Nhưng để điều này xảy ra trước tiên phải sống cái đã". Và lúc này tôi tin.



.



[...]

Ngoài trời mưa đã thôi rơi, tháng này ắt trời sẽ mưa nhiều. Nếu sợ ướt mọi ng ra ngoài nhớ mang theo dù. Nhé.



_Một sáng thứ Sáu, trời mưa...

2 nhận xét:

  1. Sang đây không mang ô. Cuốn theo bài viết mà quên mà trời đang mưa. Thế là ướt sũng :(

    Khi tuổi lớn lên . Bản thân cũng phải tự học cách thích nghi để trưởng thành thôi S ạ. Vạn sự khởi đầu nan mà em.

    Đứng ở đằng xa theo dõi họ chi bằng đứng ngay trước mặt và nhìn thẳng vào mắt họ S nhỉ

    Trả lờiXóa