1 tháng 8, 2013

Bố....











Bố biết không, con nghĩ khi đến một thời điểm nào đó trong cuộc đời. Có một "thứ" ẩn sâu trong mỗi con người (con cũng ko biết gọi nó là gì nữa) sẽ cứng lại như những chiếc cốc bằng gốm. Tức là đã có một kích thước cố định, hình dáng cố định rồi, không thể nào vuốt nặn hay trạm trổ, vẽ màu...như khi còn là miếng đất sét hay chiếc cốc chưa nung nữa. Làm sao bố có thể bảo con hãy từ một chiếc cốc miệng suông biến ngay thành một chiếc cốc miệng loe chỉ bằng một câu nói trong khi chính bố cũng góp một phần không nhỏ nhào nặn con thành chiếc cốc như bây giờ? Không được. Điều đó là không thể bố ạ. Con chỉ có thể là chiếc cốc miệng suông hoặc tan tành vỡ vụn chứ không thể thành chiếc cốc miệng loe được. Quá muộn rồi. Bố biết không?





Giá như con còn có thể đc nằm gọn trong lòng bố như ngày con bị quệt xe năm 14, 15t. Giá như con đừng giống bố như thế. Giá như con có thể mở lòng. Giá như bố đừng áp đặt. Thương yêu rất nhiều, nhưng không thể chạm tới.





Nghĩ lại về những ngày qua mà con thấy buồn quá.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét