15 tháng 8, 2013

Lá đổ muôn chiều (*)



















Mùa này lá rụng rất nhiều. Sáng sáng tôi đều sẽ phải quét một đống lá sấu rớt rụng của đêm trước đó. Như sáng nay sau khi vun lá vàng thành một đống tôi đã nhớ ngày xưa bố hay đốt lá khô ở góc vườn cạnh gốc cây xoài cao lớn, còn tôi sẽ đứng một hồi xem lá khô cháy, nhìn làn khói khen khét bay khắp khu vườn. Sáng nay, khi nhớ lại điều này, nhớ lại cái âm thanh lách tách, mùi khói khi lá cháy mà tôi suýt trực trào nước mắt.




Giờ đang là 1h30 chiều, ngoài trời khá oi nồng dù không nắng. Đài báo sẽ có mưa vào cuối tuần do ảnh hưởng của cơn bão số 7 (mà thật ra tôi cũng chẳng biết là cơn bão số mấy nữa). Tôi để ý đã 3tuần nay rồi, cuối tuần nào cũng đi cùng bão cả. Tuần trước tôi có mua một bức tranh ghép. Mùa thu. Nếu cuối tuần này mưa về tôi có thể ngồi dưới sàn nhà uống cà phê nóng và ghép tranh. Kế hoạch cũng không đến nỗi tệ. Nhỉ?




Giờ đã là gần 2h chiều. Tôi đang định đọc chút gì đó để mau mau tới tối. Nhưng xem chừng không ổn lắm, giờ việc tập trung và ổn định tinh thần để đọc sách là hơi khó với tôi. Lật đọc vài dòng đằng cuối bìa mà lại thấy mùa thu sao buồn quá, buồn quá.

''Tôi quay lại sân ga. Sân ga vắng. Tôi định bụng sẽ giữ chiếc mùi soa rơi, giữ mãi, i như nó thế này, suốt đời. Tôi không biết đi đâu. Rồi tôi cũng ra phố. Phố Hà Nội đêm trống rỗng. Một vài ánh đèn ngả trên đường nhựa. Đêm không đủ lạnh không đủ nóng. Trong tôi cũng không thấy đâu ngay cả một cơn gió ảo não. Để mặc đôi chân, đưa đi đâu, thì tôi theo đấy. Tôi không nghĩ gì, chẳng còn gì quan trọng nữa. Sao mà vô nghĩa thế''




Tôi gục mặt xuống bàn, rồi ngủ.



(*) Tựa một ca khúc của Đoàn Chuẩn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét