27 tháng 6, 2013

Chỉ còn thương nhớ mà thôi, bóng tối buồn... không lời (*)















Sau 2, 3 ngày mưa tầm tã bầu trời lại xanh và nắng tiếp tục nóng bỏng buông mình trên những con đường nhỏ. Trưa ngày hè tôi rất ít khi ăn cơm, như trưa nay chỉ uống 1 ly nước táo mèo lạnh và hai quả đào nhỏ.
Chọn bản Serenade - Schubert và ngồi yên lặng nơi góc nhà. Nó thuộc top những bản nhạc tôi yêu thích nhất nhưng lại rất ít khi nghe. Vì hễ nghe là sẽ bị lạc.

...

Hiện đã là gần cuối tháng Sáu, vậy là chỉ còn hơn 5 tháng nữa cho tôi chuẩn bị và bước vào một bước ngoặt mới. Ừ, ai rồi chẳng vậy. Lơ ngơ như trẻ nhỏ rồi cũng sẽ bị lùa vào Đời hết.

...

Hm, có cái gì đó đã bị chẹt lại ở trong đây *chỉ chỉ vào đầu*. Như máy bơm đang đưa nước qua ống dẫn thì bỗng dưng bị khóa van lại. Dạo này chẳng thể tâm sự được gì dù là qua vài con chữ. Đôi khi ước ao tất cả thanh âm hay con chữ đều nên chết hết cả đi. Và như thế biết đâu người ta có thể hiểu nhau theo một cách hoàn toàn khác. Một cách chân thành và giản đơn hơn.

...

Nãy lang thang có đọc được một bài thơ. Cũng buồn buồn. Ừ, chẳng biết thế nào mà cái sự buồn cứ hay vồ vập lấy tôi như thể thân quen lắm.


"Chiều nay nắng về qua ngõ
Lạnh, bỗng dưng đến se lòng
Nắng rụng một màu nhạt đỏ
Cô đơn phủ bụi quanh phòng.

Người không còn yêu ta nữa
Bỏ đi một bóng trên đời
Dòng sông muộn phiền lần lữa
Lê chân về phía mặt trời

Bắt gặp một dòng nước mắt
Xưa bỏ trốn bên kia đồi
Thấy không đâu trên trái đất 
Hoang vu như chỗ ta ngồi..."


.

[...]


Nghe Serenade

3 nhận xét: