18 tháng 6, 2013

Nhật kí mùa hạ (4)








Chủ nhật 16.6.2013

Một mình ở nhà vào ngày cuối tuần tôi tự trao vào tay mình cái quyền biếng lười tất thảy mọi chuyện. Tôi nằm ườn trên giường mở quạt vù vù, rúc mình trong chăn nghe chim hót ríu rít ở trong vườn, ngắm màu trời xam xám qua khung cửa sổ cũ kĩ.
Một mình ở nhà vào ngày cuối tuần là dịp tôi có thể ăn bất cứ lúc nào mà tôi thích, chẳng tuân theo lịch giờ gì sất. Bữa sáng nhấc mông xuống bếp đun nước pha cf phin, vừa uống vừa ngồi nghe....thời sự, thể thao 360 dù chẳng hiểu gì cho cam , bữa trưa lại là bia lạnh và lạc rang lúc 1h30. Mì gói lúc 4h30 cho bữa tối. Ừm, ở nhà một mình đồng nghĩa với chuyện cái dạ dày đáng thương của tôi bị đem ra hành hạ. Tôi thì tặc lưỡi cười khì khì ''Chẳng mấy khi'' : D
Có những ngày một mình ở nhà, đc làm những điều mình thích chợt thấy cuộc đời sao mà cute thế
.
Đêm tôi tỉnh giấc lúc 3h sáng vì cơn đau đầu. Dạo này những giấc ngủ ngon luôn cự tuyệt và ruồng rẫy tôi. Nằm thao thức giữa đêm là có hàng tá thứ sẽ lần lượt diễn ra trong đầu, như thể có 1 đoàn diễn viên hài kịch đang diễn bát nháo trong đầu tôi vậy. Mệt quá mà lại thiếp đi
...





Thứ Hai 17.6.2013

Dậy rất sớm, đi bộ cùng 1cô bạn xung quanh khu gần nhà. Mùa hè chỉ có sáng sớm và khuya muộn là tiết trời dễ thở được thôi.
Trưa ba bố con nằm ngủ, mưa lúc nào không hay. Quần áo phơi ngoài kia không thu rút lên đã lại ướt sũng sượi. Mưa xong nắng lại lên, mưa đến trong yên lặng và ra đi cũng trong yên lặng. Con đường bê tông lại khô rang như thể chưa từng có cơn mưa nào ngang qua. Chỉ có những xác lá, xác hoa lộc vừng trước hiên nhà nằm bẹp, rúm ró trong góc sân là gợi nhắc lại về cơn mưa lúc gần 1h chiều.
.
Nãy nói chuyện với mợ mà buồn ghê gớm. Chẳng ai trong nhà hiểu cho mình hết. Chẳng ai hiểu cho mình và mình cũng chẳng buồn nói cùng ai. Chẳng ai biết mình muốn gì và cần gì cả. Dẫu biết họ quan tâm đến tôi, muốn tốt cho tôi nhưng sự quan tâm đó khiến tôi thấy mệt mỏi. Thật sự là tôi đã rất phẫn nộ. Thế nên chỉ biết ôm mớ buồn tủi đó vào người mà chịu đựng 1mình. Nhà là nơi vui nhất, nhưng những lúc buồn nhất cũng chính là khi ở nhà.
.
Lúc này cơn đau đầu lại đến.
.
Ờm, đồ ngọt là thứ cứu rỗi cho những tế bào đang buồn. Ai đó đã nói thế và lúc này tôi tin.
*bóc kẹo bỏ vào mồm*
Nào! Nhe răng cười nhe nhởn với cái c.sống này phát nào. Hề hề.



Thứ Ba 18.6.2013

Sáng nay tôi chỉ nghe duy nhất Tự tình khúc - Trịnh và tâm trí miên man nhớ về Đà Lạt....


"Tôi như trẻ nhỏ ngồi bên hiên nhà
Chờ xem thế kỷ tàn phai
Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa
Mà sao vẫn cứ lạc loài
.
Tôi đi tìm ngày tìm đêm lâu dài
Một hôm thấy được đời tôi
Tôi yêu mọi người cỏ cây muôn loài
Làm sao yêu hết cuộc đời "


6 nhận xét:

  1. Không quá vui , không quá buồn ... Nhiều khi cứ an ổn như thế lại hay c ạ . Rồi sẽ có những lúc chỉ thèm trở lại c.s như thế .

    Tớ muốn bây giờ và cả sau này nữa , c.s cứ vậy trôi qua . Không thú vị nhưng cũng không quá phiền não , không thật hạnh phúc nhưng cũng không bức người ta đến phát điên lên.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thật ra, nhiều khi người ta rẽ lối vì hai lí do. Một là chông chênh quá, một là bình lặng quá cậu ạ.. :">
      ...
      "Có một loài chim như thế anh ơi!
      Không chịu sống một cuộc đời tẻ nhạt
      Mà phải sống với niềm khao khát
      Dù phải lao mình vào bụi mận gai…"

      Xóa
    2. Không chịu sống một cuộc đời tẻ nhạt
      Mà phải sống với niềm khao khát
      Dù phải lao mình vào bụi mận gai…

      Tớ đã như thế đấy . Nhưng đến lúc gai đâm đầy mình thì lại thành ra một con nhím nhút nhát , chỉ cố xù lông bảo vệ mình , còn đâu can đảm mà thách thức với quãng đường chông gai . Đến khi trên mình có vết thương rồi , mới nhớ tha thiết cái cảm giác lúc còn lành lặn , không hoàn mĩ nhưng khỏe mạnh.

      Xóa
    3. Hồi tớ 19 tuổi tớ cũng từng bị tổn thương, từng làm người khác tổn thương.Cho đến tận bây giờ mỗi khi nhìn lại quãng 19 đó tớ vẫn không khi nào nuối tiếc vì những gì tớ đã làm cả. Tớ cũng không dám nhận mình mang trên người những "vết thương", tớ nhìn đó là những vết xước mãi mãi chẳng thể lành. Nhưng nhất định tớ sẽ không sống một cuộc đời tẻ nhạt cậu ạ. <3

      Xóa

    4. :) . Không ai muốn sống một cuộc đời tẻ nhạt cậu ạ . Chỉ là trân trọng những phút giây bình yên và thận trọng nhiều hơn sau những vấp váp. Dù muốn bình lặng qua hết cuộc đời cũng không dễ , cuộc sống luôn thay đổi không ngừng , chẳng biết vận mệnh sẽ đưa đẩy ta về đâu .

      Xóa