24 tháng 4, 2013

Ghi chép vớ vẩn trong buổi sáng thứ Tư...














Sáng thứ Tư. Tiết trời như một chiếc điều hòa đang bật chế ở độ êm dịu nhất, thanh khiết nhất.







1.
Tối hôm qua tôi cùng mẹ có vào bà nội chơi. Lúc đưa miếng xoài mời bà ăn thì bà gần như phát hoảng khi thấy mười móng tay của cháu bà đen xì xì =)). Bà tôi đã hơn 90t và việc con gái sơn móng tay đen như vậy thì thế giới của bà thật khó lòng mà dung nạp ngay được :-jjj

Trong lúc ngồi xem tivi cùng mọi người thì một mùi hương vô cùng thơm ngát theo làn gió lùa vào phòng khách. Tôi mất 1s để nhận ra đó là hoa nhài, mất 3s nữa để lao ngay ra ngoài vườn để tận mắt thấy nó. Màu trắng muốt nổi bật giữa màn đêm. Mùi hoa, mùi đất, mùi gió, mùi cơn mưa vừa đi qua khiến tôi phải huy động tất thảy giác quan của mình để cảm nhận. Và một lần nữa tôi nhớ biển đến dại người. Những năm trước khi tôi tới biển, trong phòng tắm nhà nghỉ thường hay dùng loại xà bông tắm hương nhài. Loại xà bông bé xíu nằm trong chiếc hộp màu xanh cũng bé xíu có in hình hoa nhài. Lâu quá, tôi cũng chẳng còn nhớ nổi loại đó tên gì nữa. Việc nghĩ tới biển vào lúc này thật không đúng lúc chút nào, nó khiến tôi chao đảo và nghĩ lại vài điều đáng nhẽ phải quên đi rồi.
Hmmm! Mùi hương luôn là gã chọc ngoáy quá khứ lên một cách tài ba như thế đó :-)






2.
Tôi đang ngồi trước pc và có ý định thanh lọc list nhạc cũ rích trong máy điện thoại. Việc tưởng chừng cực kì đơn giản vậy mà lại khiến tôi mất quá nhiều thời gian. Chỉ cần vài cú click và nhấn Delete rồi thay vào đó danh sách nhạc mới vào vậy là Ok. Thế mà tôi lại đắn đo lên xuống cả tỉ lần. Tại sao lại có thể nhớ "À, bài này là bản nhạc đầu tiên mình nghe cùng cậu ta'' trong khi nó đã qua từ thủa kiếp nào xa lắc, xa lơ. Rồi bài này là cái bài vào đêm sinh nhật thứ 19 mình nghe mà khóc cạn cả nước mắt khi bản thân nhận ra mình đã chết đi rồi. Hay cái blog radio này có thời hễ đi ngủ là phải mở lên nghe thì mới thấy an lòng. (n) những điều như vậy lần lượt hiện ra :- ) Rốt cục tôi chẳng bỏ bài nào đi đc, chẳng thể vứt bỏ đc gì đi cả..... Mỏi mệt cũng từ đó mà ra. Nhỉ???





3.
Việc bị ai đó lãng quên và tống tôi vào hố đen sâu hoắm của thời gian không khiến tôi bận lòng hay đau đớn gì cả đâu. Thật sự là như thế đấy.




4.
Victor Hugo từng viết
''Địa ngục nằm ở ngay từ này: Cô đơn''
Nếu cuộc sống ban cho tôi mỗi ngày một ly nước hạnh phúc thì lúc này đây cùng sự cô đơn của mình tôi đã đập vỡ nó tan tành trong tiếng hát của Aoi Teshima rồi. Haha.




5.
I will be alright. Just not today.







___



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét