11 tháng 4, 2013

Lặn sâu...











Một sáng ồn ào và mỏi mệt!


. Cái rét nàng Bân dịu dàng này cũng đủ để khiến bàn chân tôi lạnh ngắt và tê cóng. Sau đợt lạnh này dư âm của mùa đông sẽ chính thức kết thúc. Tôi thì ghét mùa hè. Tôi ghét mùa hè. Vô cùng tận!


. Hôm qua một người đã nói với tôi rằng ''Ánh mắt biết nói khi cười của tôi đã không còn nữa''. Tôi biết sự trưởng thành luôn khắc nghiệt, nhưng sau khi nghe vậy thấy buồn và hụt hẫng vô cùng. Ừ, dẫu biết vậy, dẫu biết đó là quy luật thì vẫn cứ buồn. Buồn như việc đứng nhìn ngắm một tôi nào đó qua tấm kính xe bus đang dịch chuyển vậy. Nhỏ dần, nhỏ dần, nhòe mờ rồi biến mất.


. Mỗi khi đưa mắt nhìn qua khung cửa, khung kính trên những chiếc xe... thì thứ thu vào đáy mắt tôi luôn luôn là những khung hình đượm màu buồn bã dù cho nó có rực rỡ, huyên náo đến nhường nào. Có lẽ tôi thấy được sự giới hạn. Đúng rồi, là Giới Hạn. Những điều thu vào tầm mắt cũng giống như những bức tranh lồng kính mà thôi.


. Tôi thèm được ở nhà lúc này quá, kê ghế ra góc vườn tường cũ rêu xanh thẫm lên vì mưa ẩm, vì thiếu ánh nắng mặt trời, ngồi duỗi chân nhìn ngắm khoảng màu xanh biêng biếc của tán cây trong vườn mát lạnh. À, tôi thích mê tính từ xanh biêng biếc, xanh mướt. Đôi khi thấy mình sử dụng nó một cách thái quá. :- ) Nhưng rồi tôi giật mình nhận ra đấy chỉ còn là hoài niệm. Góc vườn đó đã sớm thành dãy nhà trọ cho thuê mất rồi. Mảnh vườn trước nhà hiện giờ nhỏ xíu, chỉ còn trơ trọi vài khóm hoa đơn độc. Những thứ thân thương từ lâu bỗng chốc ùa về tràn ngập tâm tưởng tôi. Cứ thế tôi lại lặn sâu, lặn sâu vào biển kí ức. Chìm sâu, chìm sâu. Tôi như đứa trẻ nít ngủ quên trong giấc mộng hoài niệm, biết bao lần.


. 11.4.2013. Hôm nay tôi cầm bút lên và viết tiếp cuốn nhật kí sau 1năm bỏ dở.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét