1 tháng 4, 2013

Một ngày thật khác.









"Mình sống ở đời để làm gì? 
Có ai nói được mình sống để làm gì đâu. Mà cũng không nên tự hỏi mình cái chuyện ấy. Cứ sống đi. Có thế thôi." 
*Maksim Gorky*










Em nghĩ ai rồi cũng vậy, ai rồi cũng sẽ qua cái thời đứng ngắm mây trời rồi tự lãng đãng... Sẽ nhìn mọi chuyện dưới con mắt đơn giản hơn, ít màu mè hơn, thôi không buộc ép bản thân phải lí giải điều gì nữa. Thôi không tự hỏi bản thân rằng "Mình sống vì điều gì, đợi chờ điều gì nữa…". Chỉ là em thấy mình đã khác. Sáng nay em thấy mình thật khác.

.

Em đã thôi day dứt, thôi thiết tha hay trách móc bất cứ điều gì.

Giống như xem lại một khung hình cũ, ngắm nhìn thật kĩ rồi an nhiên mỉm cười và vui vẻ úp nó xuống. Như khi đọc lại những cánh thư, nhật kí chỉ tủm tỉm mỉm cười sau đó nhẹ nhàng cất nó vào trong ngăn kéo. Như lúc này đây khi đọc lại những con chữ bạn viết từ một năm trước mình chợt thấy trong lòng dâng lên những đợt sóng nhỏ cứ miên man vỗ vào thành lồng ngực. Nhẹ nhàng lắm, nhẹ như việc khuấy ly café và nhìn ngắm vạt khói thơm nồng vậy. Giống như khi về lại căn nhà xưa, lặng lẽ ngồi bên hiên nhà và hồi tưởng những tháng ngày đã qua như một thước phim đẹp đẽ.

.

Ừ, chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thấy bản thân bên trong tấm gương vào ngày đầu tiên của Tháng Tư và thấy gương mặt mình đã thôi phủ bụi.

.

Hmmm, giá như blog có chức năng đính kèm mùi hương và gió thì tuyệt quá. Không gian xung quanh mình lúc này cứ ngon như một cái bánh kem có ướp hương thơm của loài hoa dành dành ấy - loài hoa của tháng Tư. Ôi chao!

.

"Tháng Tư ngon như cặp môi gần" :=p (Hi vọng bác Xuân Diệu không trách =.,=)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét