30 tháng 3, 2019

Tháng Ba, xen lẫn những ngày buồn bã, thì vẫn còn đâu đó chút lấp lánh niềm vui.

- Khi có một chị hàng xóm lúc nào cũng thích nấu nướng và niềm vui của chị lại là nấu dư ra "chút chút" để chia ra cho nhà đối diện ăn cùng thì chuyện gia đình bạn thường xuyên nhận được một chút thành quả nấu nướng đó bỗng trở thành chuyện như cơm bữa. Khi thì vài cái bánh chuối tẩm bột, khi thì một hũ kim chi, mứt dừa dịp Tết, bát miến gà buổi sáng se lạnh, bánh bông lan, chút nếp cẩm, thậm chí là bát cà muối mà tôi vẫn thích, tô cá kho ngon lành đến độ dẫu cho tôi có sống thêm mười kiếp nữa chắc cũng không tài nào nấu nổi. Ồ, đúng là chị hàng xóm tốt bụng và đáng mến nhất trần đời mà tôi hằng ao ước được sống kế bên đến tận năm 81t đó nha. ^^!

- Trong bữa cơm có món cá rô rán, cả bố và mẹ đều muốn dành cho tôi con cá to nhất, mẹ thì thi thoảng lại nhắc tôi ăn cẩn thận kẻo hóc xương dù tuổi tôi đã gần sang đầu số mới rồi cơ đấy. Thấy mình bỗng nhỏ lại như ngày lên 5.

- Anh bạn S ngượng nghịu khi nói nhớ tôi còn tôi thì cười ha hả vào mặt cậu ấy.

- Sáng sớm xuống nhà hãm trà xanh, tầng 1 ngập hương hoa loa kèn mẹ cắm trên ban thờ.

- Con bé 13 tháng tuổi hàng xóm khá quý mến tôi, dù tôi luôn cảm thấy rất khó làm quen với lũ nhỏ xíu như tụi chúng. Đối diện với đám nhỏ như vậy tôi không biết phải mở lời như thế nào cả :____:

- Giấc mơ về bóng cây xoài to rất to trước cổng ngày thơ ấu, mỗi trưa không ngủ là lại trèo ngồi vắt vẻo trên cành cây cao tầm trung rồi nghĩ đấy là vương quốc nhỏ của riêng mình. Giờ, nó vẫn ở đấy, thinh lặng trong kí ức hạnh phúc của tôi.

- Khi mở nắp chiếc lọ mini size Un jadin sur le toit chỉ còn vài giọt, hồi tưởng về tuổi hai mươi bốn vui vẻ cùng các chiến hữu giữa lòng Sapa.

- Un jadin sur le nil và váy line trơn cho mùa hè sắp đến.

- Ss cuối của GOT sắp ra rồi  : )))

25 tháng 3, 2019

...




Hay lắm nha, khi đã có quá nhiều chuyện không may xảy đến với bạn rồi ấy mà thì chuyện nhận được một tin đèm đẹp trong khi ngái ngủ cũng không thể khiến bạn vui vẻ lên được, mà thay vào đó có chút lo lắng nghĩ rằng: "Đằng sau chuyện này rốt cục có thứ quái quỷ gì đang ẩn mình không?". Haizzz, thật đáng buồn.



Dù mùa đông miền Bắc giờ không còn khắc nghiệt như xưa nữa nhưng tôi rất thích được tặng khăn và tất. Thực sự rất rất thích.


Có vẻ hơi buồn cười nhưng tôi từng lập một cái FB để dành cho con mình sau này từ gần 3 năm trước rồi cơ đấy, dẫu chuyện này với tôi thật khó tưởng làm sao. Nó có tên ở nhà là Bơ vì đơn giản tôi khá cuồng ăn bơ, tôi vô cùng yêu cái màu xanh của thịt và hình dáng đáng yêu của thứ quả này. Còn tên trên giấy tờ có thể là "Thạc Nhân". Tôi luôn nghĩ nếu có con tôi nhất định phải dành cho nó 3 thứ từ khi nó còn lũn cũn chạy trong vườn: thú nuôi, sách và lớn hơn xíu sẽ là một chiếc máy ảnh.
Hmmm, tôi đang luyên thuyên cái gì vậy nhỉ??? : )))



Ngày xưa mỗi lần tụ tập bọn tôi chẳng bao giờ nhắn với nhau như bây giờ rằng: "Tối cf đi" hoặc "Tối nhậu đi". Thay vào đó sẽ là "Đi ăn chè không" hay "Quán ốc cũ nhé!". Tôi không ăn được mấy loại chè thập cẩm ngọt lử nên lần nào vào quán chè cũng chỉ gọi một cốc đỗ đen nhiều đá cho nhạt bớt rồi xin thêm vài thìa thạch đen Cao Bằng. Cốc chè 5 ngàn vậy mà ngon ơi là ngon. Quán ốc cũ có số tuổi gần bằng tuổi tôi cũng đã không còn mở từ hai năm nay. Giờ ăn quán ốc nào cũng đều có chút nuối tiếc, không rõ nuối tiếc bát nước chấm không ai pha ngon như chủ tiệm hay tiếc nuối những ngày đã qua.
Lúc này tôi thực thèm một bát tào phớ ngập trân châu và thạch đen ú ụ, hoặc không thì một cốc đỗ đen nhàn nhạt ft thạch đen Cao Bằng điểm xíu dừa nạo ghê gớm :">




Bố tôi đã xí phần ngâm bình nước dâu, nãy không quên nhắc tôi xử lý nốt đống rượu cũ nữa chứ. Bố thiệt tình.... 😑😑😑
Tôi thực sự mong mùa hè đến nhanh, chẳng hiểu sao mỗi một năm trôi qua tôi lại bớt ghét mùa hè đi một chút. ^^! Rau muống luộc cùng vài ba quả sấu, cà bóp chua ngọt, đĩa nhỏ lạc rang muối, bát canh cua cùng mướp, nước đậu nành chan cơm, mướp đắng xào trứng, salad trộn màu mè, thịt bằm nấu canh chua... Hầy. Tóm lại, nhớ nắng ghê :))))
(Cho đến năm vừa rồi tôi mới biết không có mấy ai chan cơm cùng nước đậu nành như chỗ tôi sống đấy. Khi nói món ăn ưa thích của mình là gì thì mấy đồng nghiệp của tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau như thể tôi là người vừa chui từ cái lỗ nào lên vây. Chúng ngon thật mà :___: )

24 tháng 3, 2019

...


Tôi bỗng nhớ ra mật khẩu tài khoản photobucket của mình, và bùmmm, tôi có cơ hội được ngắm lại một đống ảnh tôi chụp từ tròn mười năm về trước. Ngày đó xài điện thoại Nokia nắp trượt màu đen dáng vẻ thanh mảnh (giờ không thể nhớ nổi tên), camera chỉ có 1.3 megapixel thôi, tấm nào gần như cũng nhoè nhoẹt cả, vậy mà nhìn vào rồi thấy nó chứa đựng biết bao nhiêu là niềm vui. Tôi của mười năm trước má tròn căng bóng như cái bánh bao, môi chả cần xíu son nào vậy mà nhìn cũng thật ngon nghẻ : )))))
Nó vui vì nó thực sự đẹp hay là vì không bao giờ có thể trở lại được nữa??? Uhmmm, chắc là do cả hai.
...
Hôm trước có ngồi cà phê với một người mới quen, khi về chỉ thấy buồn nôn. Thằng cha có ánh mắt khốn kiếp nhìn chòng chọc vào chân tôi, tôi đọc được trong mắt hắn rằng nếu chỗ ngồi này mà vắng vẻ không có ai nó sẽ đè tôi ra mà làm trò bỉ ổi. Đến khi tay hắn cố tình chạm vào eo thì tôi chỉ phản xạ cười khẩy khinh thường nó một cái. Mịa nhà nó chứ, từ khi nào chỉ cần nói chuyện thoáng một xíu thôi là nó nghĩ sẽ được lộng hành tay chân vậy nhỉ??? Mặt tôi đây không lẽ giống đứa thiếu thốn đến vậy sao??? =))))))) Từ tối đó đến nay thằng cha im bặt, không dám nhắn nhủ gì với tôi một câu nào nữa. Tôi bắt đầu thấy đời thật ch* đẻ khi toàn gặp những thằng cha kiểu vậy. Trai tốt lên sao Hoả sống hết rồi à??? :(
...
Gần đây niềm vui chỉ còn gói gọn bằng chuyện coi ảnh và video của em Xô mà Đ gửi về. Chỉ vậy mà thôi.
...
Điện thoại cả tuần nay hầu như chỉ phát "Can't help falling in love". Bao nhiêu năm rồi, lúc nào nghe cũng rất rất xúc động : ) Vừa nghe rồi thấy mình như một hạt thóc bị lép, có thể nhìn ngoài vẫn chẳng quá khác biệt những hạt thóc mẩy là bao nhưng từ bên trong nó đã bị nhiễm nấm, mục ruỗng, không cách nào chữa trị được.
...
Mùa hè sắp về, cứ tầm này mỗi năm mẹ đều mua rất nhiều dâu tằm, mai sẽ mua đường phèn về ngâm. Mùa hè lau sàn sạch bong, nằm nhấm nháp nước dâu rồi để nắng từ cửa sổ khoanh lên da thịt mình những vạt nắng sớm. Ôi chao, nghĩ đến cũng thích ghê ^^

23 tháng 3, 2019

Four Seasons







Đẹp thiệttt




Lần đầu coi chỉ thấy MV siêu đẹp, vậy mà từ tối nghe miết cũng đến chục lần rồi :____:

17 tháng 3, 2019

...



"Tô này, cậu có biết nỗi cô độc của riêng một người như thế nào không? Có nghĩa là tất cả mọi người xung quanh đều không có liên quan gì tới cậu cả. Tất cả mọi người đều biến mất.

Thế là mình chỉ có thể khóc.”





Đó là An Ni viết vậy. Còn có những đêm nằm nghe mưa rơi buồn muốn khóc tu tu mà không có khóc nổi cơ. Đó mới gọi là buồn, buồn chết mịa :"(


12 tháng 3, 2019


chụp một bạn không quen :">





Hôm qua mình đi xem triển lãm, lúc đang ngồi một mình ngắm tranh trên băng ghế thì bỗng có một bác người nước ngoài đến ngồi kế bên. Mình phản xạ chào bác bằng cách cười toe, vậy là bác bỗng hồ hởi như bắt được đồng hương liền rút ngay điện thoại trong túi ra cho mình coi một tá tranh của Van Gogh. Bác nói tiếng Anh chíu chíu chíu như đạn nã mà quên mất rằng trình tiếng Anh của mình có khác nào đứa 3 tuổi. : ))
Bác nói siêu siêu nhiều nhưng câu mình nhớ nhất bác nói là: "Khi đứng ở Amsterdam ngắm nhìn những gì mà chính tay Van Gogh vẽ ra trái tim tôi đã Pực Pực Pực như thế này này". Vừa nói bác vừa khua tay vỗ vỗ ngực để miêu tả việc trái tim đã đập mạnh đến nhường nào. Dễ thương gì đâu. :')




Có những điều đẹp đẽ như vậy đấy nhỉ, đẹp đẽ đến độ người ta có thể rơi nước mắt và tim thì không ngừng vang lên những thanh âm Pực Pực Pực như vầy. he he








(Đáng lẽ ra người ta không nên để điều hòa nhiệt độ thấp đến vậy, tối về đầu mình đã đau như bị điên vậy á)

6 tháng 3, 2019

Lảm nhảm cho hết ngày



Tôi bị ám ảnh với chuyện tóc vương vãi ở sàn nhà. Hễ nhìn thấy tóc dù là một cọng thôi là trong tôi có cái gì đó cuộn trào lên, tôi nhất định phải nhặt nó rồi ném ngay vào túi rác.
.
À, có phải chuyện đánh răng & chà lưỡi là chuyện nhất định phải đi cùng với nhau đúng không? Tôi đã đánh răng chung với vài người và họ không có khái niệm đó. Mặt tôi bỗng thộn ra mất hai giây kiểu 😳😳😳 Ều... 🙄🙄🙄😳
.
Nhân nói về chuyện ở trên, tôi phát hiện ra một trong những thứ kì diệu nhất trên đời, kì diệu như niêu cơm của Thạch Sanh vậy, đó chính là "tub kem đánh răng". Tôi toàn quên chuyện mua một tub kem đánh răng mới, thế nên sáng tối nào cũng hì hục bóp bóp nặn nặn. Và đến gần một tuần nay rồi tub kem đánh răng đó vẫn chưa chịu hết. Mỗi lần tôi định bụng: "nốt lần này thôi rồi sẽ ném nó vào túi rác" vậy mà mỗi lần như thế tôi lại nặn được ra một cục bự chà bá đủ cho cả lần sau =)))) Kì diệu thật chứ. Ờm nó cũng như sức chịu đựng của con người vậy nhỉ? Mỗi khi cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa thì lại có chuyện tồi tệ gấp 101 lần ập đến như muốn nói rằng: "Tao sẽ cho mày thấy sức chịu đựng của mày còn nhiều đến nhường nào". 😆😆😆
.
Tôi bị chứng cuồng số lẻ, ví như chuyện bỏ đá vào ly nước thì số viên nhất định phải là số lẻ. Nếu không sẽ cảm thấy bứt rứt khó chịu :___;
.
Dạo lâu lắc rồi có được một bạn tán tỉnh, rồi khi người đó chở tôi đi chơi đã đưa cho tôi một chiếc mũ bảo hiểm chỉ có tác dụng che nắng thì tôi đã nhấn nút Bye với bạn đó luôn... Chậc!!! Tôi khá cố chấp và bảo thủ, đã không ưa ai ngay từ đầu rồi thì sau này rất khó có thể có cảm tình được nữa.
.
Mai có một đám cưới này, cô dâu là một em gái sinh năm 98 này. Lạy thánh Allah, với một đứa 28 tuổi và vẫn không biết kẻ eyeliner như chị thì em thật quả cảm đó biết hông?
.
Đến giờ tôi mới biết ốc sên sẽ chết rồi tan ra nếu ta rắc lên người nó một nắm muối. Huhu, tôi có hỏi thằng em tôi thì nó bình thản bảo đó là điều nó đã biết từ lâu 🙄 Sao đến hôm nay tôi mới biết vậy??? Hãy nói rằng tôi không cô đơn đi!!!
.
"Thứ duy nhất có thể giết bồ ngay lập tức đó là một cú thổi bay vào não. Khi não bị bay toác loác thì sự sống tắt ngúm ngay. Đó là lý do tại sao khi nã đạn vào tụi đánh bom cảm tử thì không được bắn bất kì chỗ nào khác ngoài đầu cả. Chỉ tốn vài phần trăm giây để nhấn nút kích hoạt bom các bạn ạ. Bắn vào tim thì bọn chúng vẫn còn vài giây để nhấn nút trước khi chết luôn. Bắn bay đầu của bọn chúng và tứ chi của chúng cũng tạch luôn tức thì."
Đọc được cái này trên Reddit, có thói quen mỗi khi biết được một điều gì hay ho sẽ note lại trên điện thoại. Trưa nay ngủ thì hoảng hốt tỉnh dậy vì mơ thấy mình bị một viên đạn nã ngay vào đầu. Tiếc rằng không kịp nhìn được đứa nào là hung thủ để còn viết mail cám ơn vì may quá nhờ có nó mà mình mới dậy khi đồng hồ điểm 13h15. Haha. Suýt thì lỡ cái hẹn lúc 14h. Biết ơn nó ghê :))
.
Một trong những chuyện khó lý giải nhất tôi từng gặp đó là chuyện xảy ra chừng 4 năm trước. Ngày đó tôi phải đi làm qua một nghĩa trang, khi đó vẫn chưa biết chạy xe nên toàn đeo bám đứa em làm cùng. Chiều hôm ấy nó có hẹn đi chơi với người yêu nên có bảo tôi gọi em trai đến đón hay bắt taxi về nhé. Em trai bận đi đâu đó, còn mẹ với tôi đang giận nhau, tôi thì tâm trạng không tốt càng không muốn gọi xe nên đã lững thững đi bộ về nhà vì chỗ làm chỉ cách nhà có hơn 1000m nếu đi tắt qua cái nghĩa trang nọ. Tôi khi chán đời thì sẽ chẳng sợ cái quái gì sất, nhớ ngày nhỏ đã từng bỏ ra ngồi kế mấy cái mộ giữa đêm chỉ vì bố mẹ chả hiểu gì về tôi. Khi đi đến nghĩa trang thì trời đã tối, đèn đường khi đó thì cũng chưa được lắp, trong màn sương đầu đông thì bỗng chợt có một anh thanh niên chừng 27, 28 tuổi từ dưới vọt lên kế tôi rồi hỏi: "Em có muốn đi nhờ về không? Lên xe anh đèo về?". Tôi đeo earphone mặt lanh tanh không nói chỉ lắc đầu. "Lên xe đi, ngày nào anh cũng thấy em đi ngang qua đây đấy". Tôi khó chịu gằn giọng nói "Khônggg!". Vậy là con người kì lạ đó chỉ cười, vít ga đi thẳng rồi biến mất vào màn sương chỉ một giây sau đó. Tôi khi đó chả nghĩ ngợi gì vì vẫn mải buồn. Khi về đến nhà rồi mới thần người ra một hồi vì phát hiện ra mình không hề nghe thấy tiếng động cơ khi xe của anh ta chạy, tôi chỉ đeo earphone để vậy thôi chứ tôi nào nghe thứ gì đâu. Hê hê, giờ nghĩ lại chỉ tò mò, ngày đó mà trèo lên xe đi với anh ta thì thế nào ấy nhỉ? Haha.

[...]





Buổi sáng, dậy rất sớm đun nước hãm bình trà xanh.
Tráng trứng ngải cứu.
Một lát sau ăn một hũ sữa chua nếp cẩm.
Hít hà mấy quả quất vàng ươm mới hái
Nâng niu mấy bông thược dược trong vườn
Chim hót ríu rít trên mái nhà.
Tiếng lách cách phát ra dưới bếp.
Mùi hoa bưởi hoa mộc bảng lảng quanh đây.
....
Toàn những điều dịu dàng dễ thương.
Vậy mà, tôi vẫn như một nốt lặng lạc điệu ở trong bản nhạc sớm mai đó.
Nằm còng queo như một chiếc lá khô dưới tán cây, lúc này chỉ ước sao có thể mục ruỗng rồi tan ra. Biến mất vào lòng đất không một dấu vết...

1 tháng 3, 2019

...





Mỗi khi nghe thấy cụm từ "tận cùng của thế giới" tôi luôn nghĩ đến rãnh Mariana ở Thái Bình Dương, nơi mà ánh sáng mặt trời không thể nào chạm đến, nơi chỉ toàn là bóng đêm. Dạo gần đây có lẽ do tâm lí mà tôi liên tục tỉnh giấc lúc gần một giờ sáng và không tài nào ngủ tiếp được. Đêm qua tôi bừng tỉnh vì một cơn mê mà cho đến sáng nay thì tôi không còn nhớ một chút nào hết, chẳng biết làm gì tôi mở điện thoại lên rồi nằm coi lại bộ phim "2046", nhưng tôi chỉ coi được 1h27p thời lượng của bộ phim chỉ vì khi nghe thấy bản Adagio cất lên thì bất chợt cảm giác như có một chiếc xe tải 7 tấn đang đè nghiến lên phần ngực của tôi vậy, một áp lực khiến phần nào đó trong tôi muốn nổ tan tành thành triệu mảnh. Rồi trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nghĩ đến cái rãnh sâu nhất thế giới, tôi thấy mình đang lơ lửng dưới đáy của rãnh Mariana.

...

Với người khác phái, sau gương mặt thì tôi khá để ý đến bàn tay của họ. Bàn tay của K là một bàn tay đầy chất nghệ sĩ, chỉ cần nhìn vào bàn tay ấy thôi là biết được đây là bàn tay của một gã công tử được chiều chuộng từ nhỏ rồi. K chơi đàn từ thời niên thiếu nên ngón tay thật dài và thon, đường chỉ tay thì vô cùng vô cùng đặc biệt, trước giờ tôi chưa từng thấy đường chỉ tay của ai lại lạ lùng như của K hết. Tôi hay nắm lấy bàn tay đó rồi áp bàn tay bé xíu của mình lên rồi lúc nào cũng trầm trồ như lần đầu được nắm: "Ồ, tay anh VMK đẹp thật đó, đẹp hơn bàn tay của tụi con gái chúng em". (VMK là cả họ tên của K, trước đây tôi hay có thói quen gọi đủ đầy tên họ của người yêu lên như vậy). Mỗi lần như thế, K đều chỉ khẽ cười rồi xiết nhẹ lấy bàn tay tôi. Tôi nhớ cả cái cách những ngón tay phải đỡ thân máy ảnh ra sao, còn những ngón tay trái thì xoay chuyển lens như thế nào mỗi khi K chụp ảnh nữa. Đẹp ghê...

R thì khác, bàn tay của anh là bàn tay đầy những vết chai, những vết chai sạn này là điều tôi nhớ nhất cho đến giờ mỗi khi ai đó vô tình nhắc đến R trước mặt. Bàn tay chai sạn đó luôn nắm lấy bàn tôi ở bất cứ đâu, nhất là khi qua đường vì R luôn sợ đứa thuộc team ngã cây lơ ngơ não Sứa như tôi sẽ có ngày bị bẹp dí dưới lốp bánh xe tải, bàn tay luôn cẩn trọng nhặt từng cọng rau mùi ra khỏi tô bún vì biết tôi không thích ăn cái thứ rau khốn kiếp này. R rất cao song ngón tay chỉ thuộc mức trung bình khá tức không dài quá nhưng cũng không hề ngắn, móng tay luôn được cắt gọn ghẽ chỉn chu và không bao giờ có mùi thuốc lá vương vít trên đó cả. Mỗi khi đi làm đều phải vận đồ công sở, nhìn ngang dọc kiểu gì cũng rất giống Jo In Sung, ngày trước hàng xóm của tôi còn nói sau lưng tôi rằng không hiểu sao cái thằng cao lêu đêu bảnh bao đó lại có thể lẽo đẽo đi sau một đứa như tôi suốt như vậy được, hihi.

Tôi và S ở lại cùng nhau trong một phòng nhà nghỉ ngay phía sau của một bệnh viện. Không may ở chỗ là tôi vừa xem phim kinh dị xong, đầu óc vẫn váng vất hình ảnh của Lady Bent neck, không may tiếp nữa là cái phòng chúng tôi ở lại thì cửa sổ nhìn ngay về phía nhà xác : ))) Tôi là đứa sẽ không ngủ được ở đâu khi đó không phải là nhà, còn S thì do đặc thù công việc nên mọi nơi đều có thể ngủ ngon lành. Đêm ấy tôi nằm yên bất động đếm thời gian trôi, còn S thì thở đều đều ngay bên cạnh. Bất chợt có  những tiếng động lạ phát ra từ phía bên kia bệnh viện, tôi thần hồn át thần tính giật mình cái thót. S mơ màng hỏi tôi không ngủ được à, có bị sao không? Tôi lí nhí rằng muốn mượn tay cậu ta một chút cho dễ ngủ. Vậy là S của tôi ngoan ngoãn chìa tay cho tôi nắm, lát sau tôi áp bàn tay dày và to lớn ấy lên mặt rồi thấy bình tâm biết bao nhiêu lần. S thì vừa ngái ngủ vừa lẩm bẩm: "Tay cậu bé thật đấy, phải ăn nhiều lên nghe chưa?"

Đêm qua, trong lúc thấy mình đang lơ lửng dưới đáy của cái rãnh sâu nhất thế giới Mariana, tôi đã nhớ đến những đôi bàn tay ấy xiết bao.
Sớm nay, khi mở toang cánh cửa đón gió, mùi hoa bưởi từ khu vườn đối diện đã ùa ngay vào phòng rồi vào mặt tôi cái thứ mùi dễ chịu thanh sạch nhất thế gian, lúc ấy tôi đã thật muốn cầm điện thoại lên rồi gửi lời cám ơn đến họ, những người đã bao dung mà nắm lấy tay tôi trên một quãng đường. Uh, nhưng chỉ là muốn vậy thôi, tại cứ thấy ngài ngại.
Và rồi tôi nghe Chillies đang hát:
"Ta cứ thế, dần dần mình đành rời xa nhau
Đến khi ta giật mình nhìn lại thì ta đã xa đến thế".
Ồ, ra là vậy, ra là vậy đó. Ra là chúng ta đã đi khỏi nhau một quãng xa đến nhường này, xa đến nỗi giờ muốn nhắn một lời cám ơn thôi cũng thấy thiệt ngại ngùng. ^^!