1 tháng 3, 2019

...





Mỗi khi nghe thấy cụm từ "tận cùng của thế giới" tôi luôn nghĩ đến rãnh Mariana ở Thái Bình Dương, nơi mà ánh sáng mặt trời không thể nào chạm đến, nơi chỉ toàn là bóng đêm. Dạo gần đây có lẽ do tâm lí mà tôi liên tục tỉnh giấc lúc gần một giờ sáng và không tài nào ngủ tiếp được. Đêm qua tôi bừng tỉnh vì một cơn mê mà cho đến sáng nay thì tôi không còn nhớ một chút nào hết, chẳng biết làm gì tôi mở điện thoại lên rồi nằm coi lại bộ phim "2046", nhưng tôi chỉ coi được 1h27p thời lượng của bộ phim chỉ vì khi nghe thấy bản Adagio cất lên thì bất chợt cảm giác như có một chiếc xe tải 7 tấn đang đè nghiến lên phần ngực của tôi vậy, một áp lực khiến phần nào đó trong tôi muốn nổ tan tành thành triệu mảnh. Rồi trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nghĩ đến cái rãnh sâu nhất thế giới, tôi thấy mình đang lơ lửng dưới đáy của rãnh Mariana.

...

Với người khác phái, sau gương mặt thì tôi khá để ý đến bàn tay của họ. Bàn tay của K là một bàn tay đầy chất nghệ sĩ, chỉ cần nhìn vào bàn tay ấy thôi là biết được đây là bàn tay của một gã công tử được chiều chuộng từ nhỏ rồi. K chơi đàn từ thời niên thiếu nên ngón tay thật dài và thon, đường chỉ tay thì vô cùng vô cùng đặc biệt, trước giờ tôi chưa từng thấy đường chỉ tay của ai lại lạ lùng như của K hết. Tôi hay nắm lấy bàn tay đó rồi áp bàn tay bé xíu của mình lên rồi lúc nào cũng trầm trồ như lần đầu được nắm: "Ồ, tay anh VMK đẹp thật đó, đẹp hơn bàn tay của tụi con gái chúng em". (VMK là cả họ tên của K, trước đây tôi hay có thói quen gọi đủ đầy tên họ của người yêu lên như vậy). Mỗi lần như thế, K đều chỉ khẽ cười rồi xiết nhẹ lấy bàn tay tôi. Tôi nhớ cả cái cách những ngón tay phải đỡ thân máy ảnh ra sao, còn những ngón tay trái thì xoay chuyển lens như thế nào mỗi khi K chụp ảnh nữa. Đẹp ghê...

R thì khác, bàn tay của anh là bàn tay đầy những vết chai, những vết chai sạn này là điều tôi nhớ nhất cho đến giờ mỗi khi ai đó vô tình nhắc đến R trước mặt. Bàn tay chai sạn đó luôn nắm lấy bàn tôi ở bất cứ đâu, nhất là khi qua đường vì R luôn sợ đứa thuộc team ngã cây lơ ngơ não Sứa như tôi sẽ có ngày bị bẹp dí dưới lốp bánh xe tải, bàn tay luôn cẩn trọng nhặt từng cọng rau mùi ra khỏi tô bún vì biết tôi không thích ăn cái thứ rau khốn kiếp này. R rất cao song ngón tay chỉ thuộc mức trung bình khá tức không dài quá nhưng cũng không hề ngắn, móng tay luôn được cắt gọn ghẽ chỉn chu và không bao giờ có mùi thuốc lá vương vít trên đó cả. Mỗi khi đi làm đều phải vận đồ công sở, nhìn ngang dọc kiểu gì cũng rất giống Jo In Sung, ngày trước hàng xóm của tôi còn nói sau lưng tôi rằng không hiểu sao cái thằng cao lêu đêu bảnh bao đó lại có thể lẽo đẽo đi sau một đứa như tôi suốt như vậy được, hihi.

Tôi và S ở lại cùng nhau trong một phòng nhà nghỉ ngay phía sau của một bệnh viện. Không may ở chỗ là tôi vừa xem phim kinh dị xong, đầu óc vẫn váng vất hình ảnh của Lady Bent neck, không may tiếp nữa là cái phòng chúng tôi ở lại thì cửa sổ nhìn ngay về phía nhà xác : ))) Tôi là đứa sẽ không ngủ được ở đâu khi đó không phải là nhà, còn S thì do đặc thù công việc nên mọi nơi đều có thể ngủ ngon lành. Đêm ấy tôi nằm yên bất động đếm thời gian trôi, còn S thì thở đều đều ngay bên cạnh. Bất chợt có  những tiếng động lạ phát ra từ phía bên kia bệnh viện, tôi thần hồn át thần tính giật mình cái thót. S mơ màng hỏi tôi không ngủ được à, có bị sao không? Tôi lí nhí rằng muốn mượn tay cậu ta một chút cho dễ ngủ. Vậy là S của tôi ngoan ngoãn chìa tay cho tôi nắm, lát sau tôi áp bàn tay dày và to lớn ấy lên mặt rồi thấy bình tâm biết bao nhiêu lần. S thì vừa ngái ngủ vừa lẩm bẩm: "Tay cậu bé thật đấy, phải ăn nhiều lên nghe chưa?"

Đêm qua, trong lúc thấy mình đang lơ lửng dưới đáy của cái rãnh sâu nhất thế giới Mariana, tôi đã nhớ đến những đôi bàn tay ấy xiết bao.
Sớm nay, khi mở toang cánh cửa đón gió, mùi hoa bưởi từ khu vườn đối diện đã ùa ngay vào phòng rồi vào mặt tôi cái thứ mùi dễ chịu thanh sạch nhất thế gian, lúc ấy tôi đã thật muốn cầm điện thoại lên rồi gửi lời cám ơn đến họ, những người đã bao dung mà nắm lấy tay tôi trên một quãng đường. Uh, nhưng chỉ là muốn vậy thôi, tại cứ thấy ngài ngại.
Và rồi tôi nghe Chillies đang hát:
"Ta cứ thế, dần dần mình đành rời xa nhau
Đến khi ta giật mình nhìn lại thì ta đã xa đến thế".
Ồ, ra là vậy, ra là vậy đó. Ra là chúng ta đã đi khỏi nhau một quãng xa đến nhường này, xa đến nỗi giờ muốn nhắn một lời cám ơn thôi cũng thấy thiệt ngại ngùng. ^^!


3 nhận xét:

  1. Jesus, xin info cậu giống Jo In Sung đi :)))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đáng tiếc đáng tiếc giờ Jo In Sung bản fake ấy chắc đang ôm vợ rồi thí chủ à. Thí chủ bớt bớt tánh ham zai đê nhá, :))))))

      Xóa
    2. Trời ơi, khi nào Jo In Sung định lấy vợ nữa thì giới thiệu info cho bần tăng nhé :)))))))))

      Xóa