12 tháng 3, 2019


chụp một bạn không quen :">





Hôm qua mình đi xem triển lãm, lúc đang ngồi một mình ngắm tranh trên băng ghế thì bỗng có một bác người nước ngoài đến ngồi kế bên. Mình phản xạ chào bác bằng cách cười toe, vậy là bác bỗng hồ hởi như bắt được đồng hương liền rút ngay điện thoại trong túi ra cho mình coi một tá tranh của Van Gogh. Bác nói tiếng Anh chíu chíu chíu như đạn nã mà quên mất rằng trình tiếng Anh của mình có khác nào đứa 3 tuổi. : ))
Bác nói siêu siêu nhiều nhưng câu mình nhớ nhất bác nói là: "Khi đứng ở Amsterdam ngắm nhìn những gì mà chính tay Van Gogh vẽ ra trái tim tôi đã Pực Pực Pực như thế này này". Vừa nói bác vừa khua tay vỗ vỗ ngực để miêu tả việc trái tim đã đập mạnh đến nhường nào. Dễ thương gì đâu. :')




Có những điều đẹp đẽ như vậy đấy nhỉ, đẹp đẽ đến độ người ta có thể rơi nước mắt và tim thì không ngừng vang lên những thanh âm Pực Pực Pực như vầy. he he








(Đáng lẽ ra người ta không nên để điều hòa nhiệt độ thấp đến vậy, tối về đầu mình đã đau như bị điên vậy á)

2 nhận xét:

  1. Chuyện Pực Pực Pực nghe yêu quá, tự dưng thấy xúc động luôn :"(

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :3 ừa, lúc đó nhìn ánh mắt bác ấy khi mô tả hành động Pực Pực Pực tui cũng vô cùng xúc động luôn ấy ☺️☺️

      Xóa