31 tháng 12, 2013

2O14 \fly/













2O14! Chúng mình hãy đối xử thật tốt, thật tốt với nhau nha :")





28 tháng 12, 2013

Thiên hạ vô nhân tri kỉ! Hận thiên thu
















Thời buổi đảo điên như thế này mà cô đơn thì cũng không có gì lạ. Song cô đơn mà còn biết buồn thì chẳng qua chỉ là cái cô đơn tạm thời, cô đơn trong chốc lát mà thôi. Cô đơn mà không còn biết buồn là gì nữa mới là sự cô đơn vĩnh cửu.

Lòng người nghĩ mà chưa tới thì thôi. Một khi nghĩ mà đã tới thì có khác gì vũ trụ thu nhỏ (nguyên văn: “tâm đắc tiểu vũ trụ“). Khi ấy linh tính lúc nào cũng tràn ngập cả trời đất. Còn cảm thấy buồn nghĩa là vẫn có người tri kỉ ở đâu đó trong đời, có điều chưa đến lúc gặp đấy mà thôi. Nhưng cô đơn mà cảm thấy lòng mình lạnh tanh, không còn biết buồn là gì nữa, thì thế gian quả không còn ai là người tri kỉ nữa rồi.



Khổng Tử 

11 tháng 12, 2013

My December










Tôi thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu về những ngày tháng đã yên lặng của mình. Thật tình là chẳng có điều gì mới, chẳng có gì thêm vào hay bớt đi trong cuộc sống của tôi cả. Họa chăng chỉ có tôi là đang già đi mà thôi. Những ngày nhàn nhạt cứ lặng lẽ, bình lặng trôi đi, thế nên tôi cũng không muốn lưu giữ chúng quá nhiều để mà làm gì. Cứ như ngày ngày lật từng trang trong cuốn sổ nhật kí nhỏ ra mà không lưu lại một vết tích mực nào, chỉ có trống trơn và trắng toát.


Con chó bệnh tật liên miên nhà tôi nuôi suốt 4năm cũng chết vào những ngày đầu tháng 12. Nó có tài cậy cửa siêu lắm, thế nên hôm nó chết mẹ bảo từ giờ k còn cần gài cửa thường xuyên nữa. Nó thổ huyết mà chết, chết trong bếp vì bệnh phổi. Một sáng chủ nhật khi cơn ngái ngủ còn chưa dứt nghe mẹ bảo bố vừa đi chôn nó rồi mà buồn ngăn ngắt. Buồn thôi chứ không khóc ròng như cái chiều đang rán đậu nghe "họa sĩ gió" thì được tin "con My nó bị ôtô cán chết rồi" từ hai năm về trước. Ừm, chẳng rơi 1giọt nước mắt nào hết. Không phải vì không thương nó nhiều mà là đã dần dần quen và thích nghi được với chuyện rồi những điều mình hết mực yêu thương đều sẽ có ngày chia ly thế này cả.
Những trưa tháng 12 nắng vàng lành lạnh, sau bữa trưa tôi hay ngồi bên thềm ngắm nhìn vòm lá lộc vừng biếc xanh nho nhỏ cùng đám hoa giấy nở hồng rực. Dưới nắng gió đầu đông chúng đẹp đến mềm lòng. Tôi cũng đã quen với việc nghe lũ chim bồ câu gù đều đều mỗi trưa trước khi vào giấc ngủ, cũng không khó chịu phát điên khi phải nghe chúng làm trò náo loạn trên mái nhà nữa.
À, thật may mắn làm sao khi những ngày cuối cùng của tuổi 21tôi lại có thể bên Đ. Thật là may, thật may :")




Nãy sau khi ngồi xem xong tập phim TQ chiếu trên tivi cùng mẹ và Phong tôi xuống bếp dọn dẹp lại tủ sách. Trong chiếc cặp cũ phủ bụi tôi có tìm thấy bao thuốc lá, bên trong vẫn còn bốn điếu, chúng đều đã ẩm và cong queo do bị quăng quật lâu ngày. Cũng lâu rồi đây không phải thứ tôi nhớ đến mỗi khi buồn bã. Thấy cuốn vỡ kín vài trang cuối những mẩu đối thoại lén lút nho nhỏ giữa tôi và cô bạn tên Hằng cùng bàn từ ngày cấp
3. Chủ đề xoay quanh những nút thắt tình cảm rắc rối ngây ngốc của cô với anh bạn cùng lớp. Thì ra từ những ngày đó tôi luôn vào vai người nghe. Nghe nhiều nhiều nên tôi cũng chẳng nhớ cách kể câu chuyện của bản thân cho ai đc hết. Hình như tật nguyền về mặt chia sẻ luôn ấy.
...
Hmmm, mỗi khi tâm trí êm mềm như ngọn cỏ lau trong gió thế này tôi luôn muốn ăn hay uống thứ thứ gì đó ngòn ngọt.
Thuốc ẩm nên đắng nghét, đắng vô cùng đắng. À, nãy tôi có uống cốc rượu táo mèo to chà bá. Những lời trên chắc do rượu nói hết đó ;")


23 tháng 11, 2013

Hơn cả nỗi buồn













Một sáng thứ Bảy tháng 11 - mưa. 

Mình chạm mặt nhau. Cảm giác đó chính xác là "Hơn cả nỗi buồn".  



9 tháng 11, 2013

\fly/





nhài trong vườn




Mai là sinh nhật mẹ. Có hoa, có bánh và bữa tối. Tất nhiên. Mình sẽ làm hết :">

7 tháng 11, 2013

[...]

















Tôi không rõ chính xác mình đã đi qua tháng Mười như thế nào. Chỉ biết rắng hầu như đêm nào cũng có một đàn kiến bò nhộn nhạo thành một đường mòn từ dạ dày cho tới não bộ.  



Phải chi tất thảy là một giấc mơ hay chỉ là một cuộc chia xa tạm thời nào đó. Chỉ là bạn lên tàu và đi đâu đó một thời gian. Một ngày đông lạnh bạn sẽ về và nói "B à, t xin lỗi nhé. Tại ở đó có nhiều gã đẹp trai quá nên t... Nhưng trong suốt thời gian t đi vắng, ai cho B béo lên đến mức này? Hở?". 


Ừ, giá như là thế. Nhưng chả có cái giá như nào trên đời này cả. Vậy đó.





2 tháng 10, 2013

[...]









Đã là tháng Mười. Ngày đầu tiên của tháng Mười mở ra bằng một cơn mưa lạnh, còn tôi thì buồn bã đến độ ko đào đâu ra một giọt nước mắt. Phải, tôi đã buồn đến nỗi ko khóc đc dù là một giọt cơ đấy. Thật tệ biết chừng nào khi lâu lắm mới về đây mà phải mở đầu bằng những dòng chữ như vậy. Nhưng biết làm sao. : ) Thì vốn đường trần đâu có gì.




Tôi ngồi thật lâu bên chiếc đèn vàng rồi quyết định đi tắm. Về khuya tiết trời thu thật lạnh, tôi ngồi dưới vòi hoa sen để những tia nước lạnh ngắt như chém sâu vào da thịt. Dẫu sao thấy lạnh thì vẫn tốt hơn thấy buồn và lòng thì cứ trống hoác.

20 tháng 8, 2013

Ghi chép tủn mủn.









1. Lúc tôi khóa cửa và đi ra ngoài trời đang giăng mưa bụi, đi dưới làn mưa nhẹ mỏng mảnh như sương này trong đầu tôi luôn luôn xuất hiện cụm từ ''Lất phất mưa bay''. Lúc nào cũng là như thế. Lất phất mưa bay, lất phất mưa bay... Ven đường người ta bày bán cúc vàng, rất nhiều cúc vàng. Đoạn đường ngắn ngủi từ nhà đến quầy chỉ vừa khít một bản nhạc.

.

2. Tôi bị cận nhưng không đến nỗi tệ hại lắm . Nếu không phải khi xem phim hay lúc cần nhìn rõ thứ gì đấy thì tôi chẳng bao giờ đeo kính dù có lần suýt chết vì nhầm ô tô thành 2 xe máy, nhìn tuyến bus này thành tuyến bus kia hay ngượng dừ mặt khi cười toe vs ng lạ... Nhưng hôm nay, trong khi ngoài trời đang mưa bay bay và điện thoại đang phát You can be the one thì tôi đang đeo kính và ngồi ngắm nghía cái khung cảnh mà dường như ngày nào tôi cũng chạm mắt cả trăm lần. Chao ôi, không thể tin được là suốt gần nửa năm qua tôi cứ ngỡ cái cây góc tường của nhà đối diện, cái nhà mà có khung cửa sổ không bao giờ mở là cây na trong khi nó là một cây ổi, một cây ổi đích thực đương chi chít quả trên cành. Hơ, thật lạ lùng là tôi đã nhầm lẫn trong suốt quãng thời gian dài như vậy. À, nhắc đến ổi tôi mới nhớ suốt từ tối ngày hôm qua tôi đã ăn rất nhiều ổi. Nhiều tới nỗi nếu giờ đem một ít da thịt tôi vào phòng thí nghiệm để tiến hành phân tích thì ắt hẳn nó có thành phần cấu tạo hệt như một quả ổi (đang héo).

.

3. Ngay từ khi sinh ra đứa trẻ nào bàn tay cũng đều đương nắm chặt, vì thế buông bỏ quả là không hề giản đơn. Nhưng muốn hạnh phúc thì phải biết buông bỏ. Ừ, mình chỉ muốn nhắc cậu vậy thôi : )

.

4. Sắp thi rồi, vậy mà cứ hễ động vào sách vở là não rủ nhau đi chơi là làm saooooooooooooooooooooooooo?

18 tháng 8, 2013

[...]














Cả sáng nằm bất động nghe Lemon tree. Và (lại) thấy mình  sắp chết

15 tháng 8, 2013

Lá đổ muôn chiều (*)



















Mùa này lá rụng rất nhiều. Sáng sáng tôi đều sẽ phải quét một đống lá sấu rớt rụng của đêm trước đó. Như sáng nay sau khi vun lá vàng thành một đống tôi đã nhớ ngày xưa bố hay đốt lá khô ở góc vườn cạnh gốc cây xoài cao lớn, còn tôi sẽ đứng một hồi xem lá khô cháy, nhìn làn khói khen khét bay khắp khu vườn. Sáng nay, khi nhớ lại điều này, nhớ lại cái âm thanh lách tách, mùi khói khi lá cháy mà tôi suýt trực trào nước mắt.




Giờ đang là 1h30 chiều, ngoài trời khá oi nồng dù không nắng. Đài báo sẽ có mưa vào cuối tuần do ảnh hưởng của cơn bão số 7 (mà thật ra tôi cũng chẳng biết là cơn bão số mấy nữa). Tôi để ý đã 3tuần nay rồi, cuối tuần nào cũng đi cùng bão cả. Tuần trước tôi có mua một bức tranh ghép. Mùa thu. Nếu cuối tuần này mưa về tôi có thể ngồi dưới sàn nhà uống cà phê nóng và ghép tranh. Kế hoạch cũng không đến nỗi tệ. Nhỉ?




Giờ đã là gần 2h chiều. Tôi đang định đọc chút gì đó để mau mau tới tối. Nhưng xem chừng không ổn lắm, giờ việc tập trung và ổn định tinh thần để đọc sách là hơi khó với tôi. Lật đọc vài dòng đằng cuối bìa mà lại thấy mùa thu sao buồn quá, buồn quá.

''Tôi quay lại sân ga. Sân ga vắng. Tôi định bụng sẽ giữ chiếc mùi soa rơi, giữ mãi, i như nó thế này, suốt đời. Tôi không biết đi đâu. Rồi tôi cũng ra phố. Phố Hà Nội đêm trống rỗng. Một vài ánh đèn ngả trên đường nhựa. Đêm không đủ lạnh không đủ nóng. Trong tôi cũng không thấy đâu ngay cả một cơn gió ảo não. Để mặc đôi chân, đưa đi đâu, thì tôi theo đấy. Tôi không nghĩ gì, chẳng còn gì quan trọng nữa. Sao mà vô nghĩa thế''




Tôi gục mặt xuống bàn, rồi ngủ.



(*) Tựa một ca khúc của Đoàn Chuẩn.

14 tháng 8, 2013

Rượu nói.











Sự chờ đợi của mình là có giới hạn mà thôi.....

10 tháng 8, 2013

...














Xế trưa nay ghé quán, trời lại đổ mưa. Kể cũng kì lạ vô cùng. Tôi chỉ lên đây tất thảy đúng bốn lần, nhưng có những ba lần gặp mưa. Thứ Bảy tuần trước không hề có chủ định đến đây, nhưng mưa gió bão bùng lớn quá nên tôi cứ ngồi lì trên xe 09. Điểm cuối 09 đối diện với quán thế nên cứ thế chạy lên như một phản xạ. Hôm đó gió rất lớn, nhiều cành cây đổ rạp ven hồ. Một mình tôi trên con đường bỗng thấy vui vui vì có cảm giác mình là cô gái đang đánh nhau với gió.


Hôm nay cũng vậy. Đáng nhẽ muốn lên Đinh Lễ kiếm ít sách đọc nhưng trời bỗng lại đổ mưa. Vậy là lại nghĩ đến quán. Thôi thì ghé uống chút hương vị mùa thu "nhãn lồng sen" vậy : )


Lúc ra thanh toán ra về. Quán đang phát bài này *bấm vào đây để nghe*


[..]

Nãy định lục lại folder lưu dữ liệu blog từ ngày dùng 360plus để lấy một tấm hình cô gái ngồi bên cửa sổ quán cf Đinh mà tôi rất rất thích. Bài viết này tôi chỉ muốn nó thôi. Tấm hình ấy tôi đăng kèm bài viết Bão vào năm trước. Thì ôi thôi, máy tính em trai tôi mới chạy lại win và .... Tôi mất hết rồi.


Buồn nhỉ????


9 tháng 8, 2013

[...]














Tôi không thích những viên kẹo có vị bạc hà. Thường thì chúng làm cho tôi có liên tưởng thứ mình ngậm trong miệng không phải kẹo mà là dầu gió. Nhưng trong balo tôi vẫn luôn có vài viên kẹo loại này, thi thoảng tôi phải dùng nó để che đi mùi thuốc lá. Sẽ chẳng ai còn tin tưởng những điều tư vấn về sức khỏe của tôi nếu họ ngửi thấy mùi thuốc trong lời tôi nữa đâu. Hẳn là vậy rồi. Tuần trước là một tuần quá mệt mỏi và chán chường nên tôi hay tìm đến thứ chẳng tốt lành gì này.


.


Hà Nội mấy hnay mưa suốt, mấy cái hồ và những ruộng đầy tràn những nước. Đâu đâu cũng thấy nước. Nước trên mây, nước dưới lòng đường, nước trong nhà từ những chiếc áo mưa, nước từ tóc tôi nhỏ giọt thấm dần vào chiếc áo màu xanh đen, thậm chí ngay cả cái thame tôi đang dùng cũng đẫm nước. Ngồi giữa không gian như thế này tôi không tài nào ngăn mình đừng vấp vào những ý niệm buồn bã. Đ bảo rằng chúng tôi đang là những đứa không có gì trong tay thế nên để chọn lựa 1 con đường riêng cho mình quả không hề đơn giản.

Việc phải trưởng thành, việc buộc mình phải tiến lên khiến tôi luôn trong tình trạng quẩn quanh bế tắc vì tôi luôn kém trong khoản đương đầu với những rắc rối mà c.sống này đem lại. Công việc, học hành, chuyện gia đình, những mối qhệ rồi cả tiền bạc nữa. À, cái khoản tiền bạc hiện đang là mối bận tâm to tổ bố của tôi. Chậc! Tôi nghĩ người ta nói "Bạn sẽ chẳng làm được gì nếu không có tiền" quả là không có sai tẹo nào. Và "Mọi sự ngu ngốc đều phải trả giá bằng tiền mặt" cũng quá đúng luôn ấy. =))


.


Tôi thừa nhận rằng tôi rất dở về việc thấu hiểu một ai đó. Đôi khi hiểu chút thì lại chẳng biết làm thế nào để giúp họ được cả. Còn trong những mối quan hệ xung quanh mình tôi rất khó mở lời để nói những điều này, điều kia. Bản tính tôi luôn là âm thầm dõi theo, luôn chỉ lặng lẽ. Tôi biết điều này khiến họ nghĩ chắc tôi không cần họ, chắc tôi không coi trọng họ nữa thế nên họ cứ dần dần xa tôi. Tôi cũng không biết phải làm sao cả


.


Tôi vừa nhận được tin nhắn. Em bảo mưa buồn nhưng đừng để tâm trạng rơi xuống theo mưa. Còn nhắc tôi nên mở một bài hát nào đó thật vui lên rồi mỉm cười nữa. Thế nên tôi dừng bài Ướt mi lại và chọn Singing in the rain. Tôi lưu em trong danh bạ m là Paracetamol. Thuốc giảm đau của tôi cũng từng nói "Rồi chúng tôi sẽ tìm thấy con đường của riêng mình, tìm thấy sự lựa chọn của riêng mình. Nhưng để điều này xảy ra trước tiên phải sống cái đã". Và lúc này tôi tin.



.



[...]

Ngoài trời mưa đã thôi rơi, tháng này ắt trời sẽ mưa nhiều. Nếu sợ ướt mọi ng ra ngoài nhớ mang theo dù. Nhé.



_Một sáng thứ Sáu, trời mưa...

1 tháng 8, 2013

Hề lô ^_^











Ừ, xin chào mùa thu...


*Nghe Forever Autumn *


Bố....











Bố biết không, con nghĩ khi đến một thời điểm nào đó trong cuộc đời. Có một "thứ" ẩn sâu trong mỗi con người (con cũng ko biết gọi nó là gì nữa) sẽ cứng lại như những chiếc cốc bằng gốm. Tức là đã có một kích thước cố định, hình dáng cố định rồi, không thể nào vuốt nặn hay trạm trổ, vẽ màu...như khi còn là miếng đất sét hay chiếc cốc chưa nung nữa. Làm sao bố có thể bảo con hãy từ một chiếc cốc miệng suông biến ngay thành một chiếc cốc miệng loe chỉ bằng một câu nói trong khi chính bố cũng góp một phần không nhỏ nhào nặn con thành chiếc cốc như bây giờ? Không được. Điều đó là không thể bố ạ. Con chỉ có thể là chiếc cốc miệng suông hoặc tan tành vỡ vụn chứ không thể thành chiếc cốc miệng loe được. Quá muộn rồi. Bố biết không?





Giá như con còn có thể đc nằm gọn trong lòng bố như ngày con bị quệt xe năm 14, 15t. Giá như con đừng giống bố như thế. Giá như con có thể mở lòng. Giá như bố đừng áp đặt. Thương yêu rất nhiều, nhưng không thể chạm tới.





Nghĩ lại về những ngày qua mà con thấy buồn quá.


30 tháng 7, 2013

Hạ buồn sũng nước














Tháng Bảy ngủ rồi

Lưng đồi tí tách

27 tháng 7, 2013

Nhật kí mùa hạ (8)











Tôi thấy thật không công bằng với cái chốn này. Tôi toàn ghé nó khi buồn bã, u ám để kể lể toàn điều nhăng cuội. Tôi chỉ nhớ tới nó khi buồn mà thôi. Vì thế bạn đừng thắc mắc rằng vì sao tôi cứ than thở, ỉ ôi hoài nhé. Như tôi nói rồi đấy, đây là nơi tôi cất, quăng vứt nỗi buồn dớ dẩn, dở hơi của riêng mình. Tốt nhất là bạn đừng ghé khi đang vui hay buồn mà làm gì. Nếu trót vào rồi thì lần sau nhớ mà cạch mặt nhé. Ờ, thế ha : ))

.

Ngày hôm nay mưa thế nên muốn nói chút về chuyện thời tiết cũng đang mưa thối ruột, thối gan ở trong lòng. Gần như cả ngày hôm nay tôi lang thang hết tuyến bus này tới tuyến bus khác. Tháng Bảy vẫn mưa và xám như mọi năm. Vẫn mở ra bằng một cơn mưa và khép lại cũng bằng một cơn mưa. Bus mưa thường rất vắng vì cuối tuần mưa tả tơi thế này thì chẳng ai điên gì mà ra ngoài khi không cần thiết. Như thế thật tốt, tôi có thể kiếm một chỗ cuối xe dễ dàng và ngủ. Không biết mọi người thế nào chứ hễ lên bus việc tôi muốn nhất là ngủ. Ngủ trên bus rất ngon, rất thích, thấy rất ấm và an toàn. Thích hơn nữa là khi mở mắt ra đã là một nơi khác.

.

Tôi ghé một quán cafe trên đường Nguyễn Hữu Huân vào gần giữa trưa và gọi một đen đá. Ở tầng trệt rất vắng. Chỉ có một gã đang ngồi góc tường lướt web và tôi. Cái gã chết bầm kia đã phá tan không gian bằng điệu nhạc đàn môi kinh hãi không thể tả nổi (tức huýt sáo ấy), hoặc cũng có thể tôi mù việc cảm thụ âm nhạc nhưng tôi vẫn cứ giận mình k sao quăng ngay chiếc dép vào mồm gã.
Và rồi... Tôi nhận được một tin nhắn.

.

1h trưa. Mưa liên hồi, không ngưng nghỉ. Xuống xe trong tình trạng không dù, không nón mũ. Vài bác xe ôm nhìn tôi như muốn nói ''Đi không cháu'', vài người qua đường thưa thớt thì nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại. Đi 1 quãng dài tôi ghé đại vào một quán phở ven đường trú mưa nhân tiện vỗ về cái dạ dày từ sáng ngoài cốc cf ra thì chưa được chủ nhân bỏ cái gì vào trong. Tôi không thích phở, cả năm tôi có thể không đụng đến mà chả thèm thuồng bao giờ. Nhưng mưa thế này thì đó cũng là một lựa chọn. Trong quán có tôi là bốn kể cả hai anh chủ quán. 1 anh trông có vẻ rất bất cần đời đang uống bia và ăn mì gà. Bia lạnh và mì gà thì nóng sực, nhìn thì quả là một sự kết hợp như khi mặc vest và đi tổ ong. Nhưng vào những ngày mưa thế này thì mọi điều đều có thể lí giải. Cũng như tôi vừa mua một cuốn sách chỉ vì nó màu xang da trời. Haha. Cái gã ăn mì có gì đó khiến tôi không thể thôi trò mất lịch sự đi lén nhìn soi mói. Gã thi thoảng lại hớp một hớp bia rồi lại nhìn vô định ra ngoài rồi lắc lắc cái đầu, thở dài chép miệng như vẻ ngán cái cuộc đời này lắm. Phải rồi, cái cuộc đời này nhiều khi chán kinh khủng ra ấy nhỉ? Nhưng cái gì cũng có mặt tích cực của nó cả, chẳng hạn như những lúc chán đời thế  này bạn mới nhìn ra được vài điều mà khi vui vẻ bạn không bao giờ có cơ hội thấy nó. Từ đó biết mình sẽ nên phải làm điều gì tiếp theo.
Bát phở tôi ăn chỉ lèo tèo vài sợi, toàn nước lõng bõng kèm vài miếng gà bở bùng bục. Ăn xong may sao thì mưa thôi nặng hạt. Tôi thanh toán rồi đi. Gã kia vẫn cứ chưa thôi uống bia chép miệng. Anh chủ quán còn tốt bụng nhắc với theo ''Đi xe bus hả em, bến bus trên kia có mái che đó. Ra đó cho đỡ ướt em ạ''.

.

Việc nhìn mưa qua cửa kính xe rất buồn, buồn rớt nước mắt luôn được. Việc đứng ở bến xe cũng rất cô đơn khi chẳng biết mình nên đi đâu tiếp theo. Vì thế, tôi về nhà.

.

Giờ đang là 22h06, tôi đã bỏ bữa tối và không nói gì với ai. Tôi bất giác buồn thay cho bố mẹ tôi vì sinh ra một đứa nhạt nhẽo, vô dụng như tôi. Tôi đúng là một sản phẩm lỗi tai lỗi hại của tạo hóa. Một mình dưới bếp uống ly đen đá thứ hai trong ngày cùng 2 con chó đang ngủ. Mùi hôi hôi do mưa của hai con chó lại khiến tôi thấy dễ chịu. Ừm, như Banana viết dẫu sao thì thế cũng hơn một mình.
Nào, đứng dậy và đi tắm.

.

À, tôi vẫn vô cùng yêu thứ Sáu. Dù có ra sao đi chăng nữa ^^!




P/s: Cái hình chụp từ bus 02. Cứ nhìn theo cái anh này hoài, chỉ vì cái dù anh cầm là màu xanh. Ừ, hôm nay trời mưa cơ mà, được phép hâm chứ. =))

24 tháng 7, 2013

17 tháng 7, 2013

Nhật kí mùa hạ (7)

















Những ngày tháng Bảy trời thường mưa nhiều. Trời không cao và xanh như bầu trời mùa hạ vốn có. Trùng thấp mang màu khói bạc như thể mượn tạm của mùa đông. Nếu ai đang ở Hn lúc này, ngước mắt lên bầu trời qua vài cành cây mảnh dẻ, khẳng khiu ắt đều sẽ nghĩ thế cả.


.


Tôi để ý thế này, hầu như tháng Bảy nào tôi cũng gặp ''điều không may'', mất mát. Cả tiền bạc lẫn tình cảm. Bốn năm nay đều thế. Nó như một chu kì vậy, dù rằng biết trước được nhưng không thể nào tránh. Thật ra tôi có tin vào số mệnh. Như Vũ Trọng Phụng nói thì ''Đã là số thì tránh sao được? Đã tránh được thì sao còn gọi là số? Nhưng ích được một điều là: biết trước. Còn điều vừa là : thản nhiên sự đời! Không buồn khổ, không giận dữ''.


.


Bác tôi, tức chị gái bố tôi bị ung thư. Sau hai lần xạ trị tóc bác đã không còn sợi nào. Bác sống với bà nội, không lập gia đình, không con cái. Hôm nọ tôi vào thăm bác, bác cười xòa bỏ cái mũ ra xoa đầu hỏi tôi ''Bé thấy bác cắt đầu này đẹp không?''. Nghe vậy mà lòng đau như muốn nghẹt thở. Tôi không thể rơi nước mắt được, mắt mở to lên cười cùng bác ''Đúng rồi, hợp với bác hơn đấy. Trông mặt lại phúng phính ra. Đẹp hơn đó''. Ờ, cười cũng ngần đấy thời gian, khóc lóc cũng ngần đấy thời gian. Thế nên còn cười được thì cứ cười đi ha. Nhưng có một điều tôi rất muốn hỏi bác mà không tài nào thốt ra được ''Bác có cô đơn không? Bác còn luyến tiếc điều gì?''


.


Tôi đang nợ rất nhiều người. Mà món nợ ân tình thì chẳng tài nào trả hết nổi. Nhỉ?


.


Tôi xin tự thú 1 điều nữa. Tôi hèn nhát vô cùng. Hèn nhát đến mức đáng thương. Kẻ hèn nhát thì không xứng, không có quyền để mà đòi hỏi tình yêu. Bạn nhớ nhé. Bản thân ạ. Cố gắng lên đi, được không?


.


[...]

15 tháng 7, 2013

Nhớ biển...




Khung cửa sổ này thích lắm, mở ra là thấy yêu đời luôn à.



Quà của biển

Hoa ban ở đây đẹp vô cùng tận















Tóm lại là nhớ biển phát điên, mùa đông này sẽ đến nữa.

14 tháng 7, 2013

Sao thanh xuân lại buồn đến vậy?










12.7.13





Đêm cuối cùng ở biển

0h05p
Mẹ và T đã ngủ. Thấy 2 người co ro tôi chỉnh lại điều hòa rồi kê ghế ra sát cửa sổ ngồi. Khung cửa sổ khách sạn chúng tôi đang ở thật đẹp. Hồng rực bởi hoa giấy, đu đưa lòa xòa khi gió về. Tôi nghe Kenny G và cứ ngắm mãi vòm trời, khung cảnh này mà không hề biết mệt. Chỉ còn gần 12h nữa tôi sẽ lại lên xe trở về nhà. Cảnh chia tay một mảnh đất nào cũng đều gây lưu luyến cho tôi, dù chỉ gắn bó vài ngày ngắn ngủi.


0h20
Mở cửa và rời khỏi phòng.
Tôi sẽ nhớ nơi này lắm lắm. Nơi này, tôi đã để lại những giọt nước mắt đêm khi lê những bước chân nặng trĩu trên bờ biển, nghẹt thở khi một mình ngước nhìn trời sao vào lúc 4h sáng, và có thể ngay chỗ này, chỗ tôi đang ngồi lúc này còn từng có một nụ hôn của một cặp tình nhân nào đấy (haha). Hoặc cũng từng có một cô gái nào đó, trong một năm nào đó cũng lẻn ra khỏi phòng và ngồi đúng chỗ này viết vài dòng tủn mủn, như tôi...


0h29p
Tháo tai nghe, xung quanh yên ắng. Thảng hoặc có tiếng bước chân vài người bước về phòng, tiếng mở cửa, tiếng điều hòa chạy êm êm. Tiếng vài ba người lầu dưới gọi nhau...


0h40p
Về phòng, chui vào chăn và trân trân ngắm nhìn cái quạt trần quay đều đều.. Cứ thế trong suốt hai giờ đồng hồ liên tục. Tôi không biết từ khi nào tôi bỗng trở nên lặng lẽ một cách đáng thương như vậy, nước mắt tôi chảy dài câm lặng trong đêm.


3h15p
Đã từ lâu tôi luôn bị tỉnh lúc tầm 3h sáng. Sợ hãi và sợ hãi. Bạn bảo đó là do tâm không được tĩnh nên hay có cảm giác bất an như vậy. Tôi đã phải dùng đến thuốc an thần nếu như không muốn tiếp tục tình trạng thức xuyên màn đêm... Của đáng tội, những suy nghĩ tầm 3h sáng sao mà đầy mất mát lẫn vô vọng. Tôi yếu đuối quá..



4h15p
Gọi T
Bật đèn, đánh răng, chân trần và đi về phía biển



[...]
__

Thế là tôi và cuộc đời này cứ thế mà xa nhau hoài. Cứ thế mà lạnh nhạt với nhau. Vì thế mà cảm thấy cô độc vì con đường dài sắp tới sẽ chỉ có một mình. Nhưng biết làm sao???








13.7.13

7 tháng 7, 2013

(Lại) Vài câu thơ buồn....










"Nỗi buồn thì ngồi lại
Niềm vui đành bỏ đi
Trăng tàn qua kẽ lá
Rụng ướt khu vườn khuya

...

Ta bồng bềnh trên phố
Điếu thuốc lần đầu tiên
Niềm vui thì đã cũ
Nỗi buồn còn mới nguyên …"

3 tháng 7, 2013

Nhật kí mùa hạ (6)

















1. Buồn bã nên đã ngồi viết một ent rất rất dài, nhưng lại bị nhà mạng ruồng rẫy. Chuyện này giống như dốc hết lòng dạ trút vào cánh thư thì người ta không những không đọc mà còn cam tâm xé nát rồi dẫm đạp nên ngay trước mắt mình. Thành thử có cảm giác hẫng hụt pha chút phẫn nộ khi nhận ra chẳng có ai, chẳng có thứ gì trên đời đủ bao dung với nỗi niềm của mình cả.
... Ừmm, thật ra cũng hơi phóng đại, cũng không hẳn tệ đến mức ấy =))


.


2. Cầm quyển Giông tố trên tay, lướt qua vài đoạn gần như đã thuộc lòng. Mà lại toàn đoạn bi quan về ái tình mới ghê :v

''- Tôi đương nhiên muốn tin cậy ở ái tình, vậy mà rồi tôi phải bán tín, bán nghi, không còn biết nghĩ sao nữa.
- Ái tình cũng không thể cho ta hạnh phúc được!
- Ô, nếu như vậy thì loài người này hết đường trông cậy hay sao? Nếu vậy thì người ta chết cả, chứ còn ai sống được!
- Vậy mà chẳng ai chết cả! ''


'' Ái tình là như thế đó! Một cử chỉ rất nhỏ mọn, một cử chỉ nghĩa lý cũng đủ gây nên ái tình. Những khi ng ta yêu là vì người ta mù lòa, là vì ng ta k tự hỏi vì lẽ gì mà yêu. Bởi thế cho nên 1 cử chỉ vô nghĩa lý lại cũng có thể phá tan đc ái tình. Do thế mà ái tình là điều mỏng mảnh, chóng hỏng, dễ vỡ.''


.


3. Tuần sau đến biển, lâu rồi k đi đâu. Thấy nhớ những chuyến xe vô hạn.


.


4. Mấy cây hoa từ Đà Lạt H cho mình xem chừng chỉ tốt là mà không ra hoa được. Nắng làm cháy xém cả góc lá dù cho đã trồng ở dưới tán cây bưởi và hàng ngày tưới nước đều đặn. Hà Nội không phải nơi nó thuộc về. Haiz.


.


5. Hôm nay tiết trời rất xinh, vì thế mà chẳng nỡ buồn. ^^!


[...]

1 tháng 7, 2013

Yêu thương hết thảy... ^_^
















Ngày đầu tiên của tháng Bảy, ngày đầu tiên của tuần mới bỗng thấy yêu đời ghê gớm. Hiện tại đang là 13h01, ngoài trời đang nắng gắt gỏng nhưng vẫn thấy vô cùng đẹp đẽ. Trời xanh, mây trắng bồng bềnh hệt như trong những thước phim Ghibli mà tôi vẫn yêu thích. :-3


"Tôi sẵn sàng yêu thương tất cả thế gian này: yêu thương những con người và những con vật, các loài chim cá, cỏ cây, yêu thương những đoá hoa, những con sông, ngọn núi, đại dương, những làng mạc thành phố, những ruộng đồng và bãi cỏ, những đàn ong, bầy bướm, những con kiến và hết thảy, hết thảy mọi thứ… "



Ừ, yêu thương hết thảy... ^_^


Hây!!!!












27 tháng 6, 2013

Chỉ còn thương nhớ mà thôi, bóng tối buồn... không lời (*)















Sau 2, 3 ngày mưa tầm tã bầu trời lại xanh và nắng tiếp tục nóng bỏng buông mình trên những con đường nhỏ. Trưa ngày hè tôi rất ít khi ăn cơm, như trưa nay chỉ uống 1 ly nước táo mèo lạnh và hai quả đào nhỏ.
Chọn bản Serenade - Schubert và ngồi yên lặng nơi góc nhà. Nó thuộc top những bản nhạc tôi yêu thích nhất nhưng lại rất ít khi nghe. Vì hễ nghe là sẽ bị lạc.

...

Hiện đã là gần cuối tháng Sáu, vậy là chỉ còn hơn 5 tháng nữa cho tôi chuẩn bị và bước vào một bước ngoặt mới. Ừ, ai rồi chẳng vậy. Lơ ngơ như trẻ nhỏ rồi cũng sẽ bị lùa vào Đời hết.

...

Hm, có cái gì đó đã bị chẹt lại ở trong đây *chỉ chỉ vào đầu*. Như máy bơm đang đưa nước qua ống dẫn thì bỗng dưng bị khóa van lại. Dạo này chẳng thể tâm sự được gì dù là qua vài con chữ. Đôi khi ước ao tất cả thanh âm hay con chữ đều nên chết hết cả đi. Và như thế biết đâu người ta có thể hiểu nhau theo một cách hoàn toàn khác. Một cách chân thành và giản đơn hơn.

...

Nãy lang thang có đọc được một bài thơ. Cũng buồn buồn. Ừ, chẳng biết thế nào mà cái sự buồn cứ hay vồ vập lấy tôi như thể thân quen lắm.


"Chiều nay nắng về qua ngõ
Lạnh, bỗng dưng đến se lòng
Nắng rụng một màu nhạt đỏ
Cô đơn phủ bụi quanh phòng.

Người không còn yêu ta nữa
Bỏ đi một bóng trên đời
Dòng sông muộn phiền lần lữa
Lê chân về phía mặt trời

Bắt gặp một dòng nước mắt
Xưa bỏ trốn bên kia đồi
Thấy không đâu trên trái đất 
Hoang vu như chỗ ta ngồi..."


.

[...]


Nghe Serenade

22 tháng 6, 2013

Nhật kí mùa hạ (5)

Dạo này dạy thường rất sớm với sự trợ giúp của con bọ nhảy bạn thưn để tập thể dục. Gọi là đi bộ thể dục cho oách, cho hoành tráng thôi chứ thực chất là toàn đi ngắm trời, ngắm đất ngắm cây. Đi 5 bước, nghỉ năm phút. =)))
Hôm nay ra hồ sen gần nhà ngồi, thấy một bông sen duy nhất là gần gần trong tầm với, nhưng khổ nỗi mình và con bạn đều vướng phải cảnh chân tay thì ngắn, bụng thì bự nên hái bông hoa này là hành động bất khả thi. Đang ngồi trên ghế đá than vãn đủ điều thì "Nam nhân" xuất hiện. Mình mở lời ngọt xớt ra nhờ vả hái hoa. Và cha mẹ ơi, lần đầu tiên trong gần 22 năm tồn tại trên đời có người hái hoa tặng cho mình. Và người đó không ai khác chính là ..... bố của bạn mình :-sss. Không sao, như vầy cũng vui lắm là vui luôn rồi. 

Khoe hoa phát. Khoe hoa trá hình =))))










21 tháng 6, 2013

Buồn...







....









Tóc dài nhanh quá, bỗng lại muốn cắt tóc











19 tháng 6, 2013

Mà duyên thì không chọn được.








Lang thang trên mạng đọc được bài phỏng vấn Mỹ Linh, đọc xong thấy rất là "ba chấm" :=3




PV: Chị mất bao lâu để trở thành vợ người đàn ông ấm áp vô cùng đó?

ML: Ba tháng. Từ lúc gặp yêu và cưới chỉ ba tháng, quá nhanh, mọi thứ còn chưa hiểu rõ về nhau nữa cơ. Nhưng mà yêu lắm. Ngày đó làm gì có điện thoại, cứ cuối tuần tôi đạp xe lên Bưu điện ở bờ hồ Hoàn Kiếm, viết giấy số phone và hồi hộp nghe giọng anh từ nước Đức, nghe vang ấm vô biên. Tôi nói, anh ơi, em có con với anh rồi đấy! Bên đầu dây kia lặng đi, như thể bàng hoàng. Tôi nghĩ, có thể anh ấy bị va vấp trong tình cảm với mẹ của Anna nên giờ cũng rất thận trọng, hoặc sợ ràng buộc, hoặc sợ sẽ phải gặp phiền toái vì cuộc sống hôn nhân. Nhưng sau đó anh nói với tôi, “nếu thế thì em phải làm vợ anh nhé”! Nghe anh nói tới đó, tôi vỡ òa, khóc nức nở. Hạnh phúc đến nghẹt thở. Ba ngày sau cuộc điện thoại đó, anh có mặt ở Hà Nội và chúng tôi cùng nhau chuẩn bị lễ cưới. Anh mua vội bộ vest, tôi đi thuê áo dài, tự mình trang điểm, đám cưới không có một tấm hình nào. Vậy mà cũng 15 năm rồi. Hôm kỷ niệm ngày cưới, tôi nói anh ấy, bọn mình ngày xưa buồn cười nhỉ, cưới vội vàng chẳng có tấm hình để kỷ niệm. Anh ấy cứ nắm tay tôi mãi. Ấm áp là ấm áp như thế đấy!




Bạn từng hỏi tôi, nếu lựa chọn lại thì tôi có lựa chọn như cuộc đời hiện tại không? Thực ra, tôi không bao giờ lựa chọn lại, vì tôi sợ mất đi những gặp gỡ này. Đời ta có bao lần gặp được những người tốt như thế? Làm sao tôi có được một gia đình như gia đình chồng tôi, có được một người đàn ông như Anh Quân, hay những bạn bè thân quen. Là duyên. Mà duyên thì không chọn được.




_(Trích)

Chỉ mong trời sẽ mưa...























Bao giờ thì trời sẽ mưa?

Hở? :"<

Mà lâu lắm rồi, lâu lắm lắm rồi ấy không còn được nằm dài ở nhà nghe tiếng mưa lộp độp trên mái tôn lúc trời sáng nữa. :"3

18 tháng 6, 2013

Nhật kí mùa hạ (4)








Chủ nhật 16.6.2013

Một mình ở nhà vào ngày cuối tuần tôi tự trao vào tay mình cái quyền biếng lười tất thảy mọi chuyện. Tôi nằm ườn trên giường mở quạt vù vù, rúc mình trong chăn nghe chim hót ríu rít ở trong vườn, ngắm màu trời xam xám qua khung cửa sổ cũ kĩ.
Một mình ở nhà vào ngày cuối tuần là dịp tôi có thể ăn bất cứ lúc nào mà tôi thích, chẳng tuân theo lịch giờ gì sất. Bữa sáng nhấc mông xuống bếp đun nước pha cf phin, vừa uống vừa ngồi nghe....thời sự, thể thao 360 dù chẳng hiểu gì cho cam , bữa trưa lại là bia lạnh và lạc rang lúc 1h30. Mì gói lúc 4h30 cho bữa tối. Ừm, ở nhà một mình đồng nghĩa với chuyện cái dạ dày đáng thương của tôi bị đem ra hành hạ. Tôi thì tặc lưỡi cười khì khì ''Chẳng mấy khi'' : D
Có những ngày một mình ở nhà, đc làm những điều mình thích chợt thấy cuộc đời sao mà cute thế
.
Đêm tôi tỉnh giấc lúc 3h sáng vì cơn đau đầu. Dạo này những giấc ngủ ngon luôn cự tuyệt và ruồng rẫy tôi. Nằm thao thức giữa đêm là có hàng tá thứ sẽ lần lượt diễn ra trong đầu, như thể có 1 đoàn diễn viên hài kịch đang diễn bát nháo trong đầu tôi vậy. Mệt quá mà lại thiếp đi
...





Thứ Hai 17.6.2013

Dậy rất sớm, đi bộ cùng 1cô bạn xung quanh khu gần nhà. Mùa hè chỉ có sáng sớm và khuya muộn là tiết trời dễ thở được thôi.
Trưa ba bố con nằm ngủ, mưa lúc nào không hay. Quần áo phơi ngoài kia không thu rút lên đã lại ướt sũng sượi. Mưa xong nắng lại lên, mưa đến trong yên lặng và ra đi cũng trong yên lặng. Con đường bê tông lại khô rang như thể chưa từng có cơn mưa nào ngang qua. Chỉ có những xác lá, xác hoa lộc vừng trước hiên nhà nằm bẹp, rúm ró trong góc sân là gợi nhắc lại về cơn mưa lúc gần 1h chiều.
.
Nãy nói chuyện với mợ mà buồn ghê gớm. Chẳng ai trong nhà hiểu cho mình hết. Chẳng ai hiểu cho mình và mình cũng chẳng buồn nói cùng ai. Chẳng ai biết mình muốn gì và cần gì cả. Dẫu biết họ quan tâm đến tôi, muốn tốt cho tôi nhưng sự quan tâm đó khiến tôi thấy mệt mỏi. Thật sự là tôi đã rất phẫn nộ. Thế nên chỉ biết ôm mớ buồn tủi đó vào người mà chịu đựng 1mình. Nhà là nơi vui nhất, nhưng những lúc buồn nhất cũng chính là khi ở nhà.
.
Lúc này cơn đau đầu lại đến.
.
Ờm, đồ ngọt là thứ cứu rỗi cho những tế bào đang buồn. Ai đó đã nói thế và lúc này tôi tin.
*bóc kẹo bỏ vào mồm*
Nào! Nhe răng cười nhe nhởn với cái c.sống này phát nào. Hề hề.



Thứ Ba 18.6.2013

Sáng nay tôi chỉ nghe duy nhất Tự tình khúc - Trịnh và tâm trí miên man nhớ về Đà Lạt....


"Tôi như trẻ nhỏ ngồi bên hiên nhà
Chờ xem thế kỷ tàn phai
Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa
Mà sao vẫn cứ lạc loài
.
Tôi đi tìm ngày tìm đêm lâu dài
Một hôm thấy được đời tôi
Tôi yêu mọi người cỏ cây muôn loài
Làm sao yêu hết cuộc đời "


12 tháng 6, 2013

Điều buồn nhất....












Cả cuộc đời là ở sân ga
Trước chuyến đi vô tận
Cuộc lên đường tối tăm đơn độc
Người ta chết có một mình
Đó là điều buồn nhất




_Lưu Quang Vũ

10 tháng 6, 2013

Zô zzzô

















Giờ đang là 11h đêm và mình thì đang lên cơn thèm nhậu nhẹt bia rượu, thịt nướng với mấy gái xưn đệp của mềnh quá đi.


Thoai, xuống bếp mở tủ tự xử vậy. Mở tủ ra mà thấy bia là mình vui mừng không bút nào tả xiết luônggggggggggggggg, dập đầu kêu Vạn tuế liền luông. Lòng như rừng hoa nở phơi phới luông. Thật luông.  =))




À, nãy được đồng chí mẹ giáo huấn và hình như mình có lộng ngôn vài câu .... :"<    

9 tháng 6, 2013

Nhật kí mùa hạ (3)
















. Sáng tỉnh thức vì một cuộc điện thoại. Xem đồng hồ đã là 6h sáng và ánh nắng mặt trời đã rọi vào phòng chói chang lắm rồi. 


Những ngày cuối tuần mùa hạ tôi chỉ loanh quanh ở nhà. Phần vì tôi bị dị ứng với nắng, hễ ra nắng một lúc là toàn thân bắt đầu nổi mề đay và ngứa kinh khủng (vì thế tôi luôn có cảm giác tôi chả bao giờ thuộc về mùa hè đầy nhiệt thành này được  nên cứ thấy lạc lõng làm sao). Phần vì dạo này chẳng còn hứng thú muốn đi bất cứ đâu. Chỉ thích ở nhà. 


Nãy tôi có ra chợ và mua cái móng giò. Ở nhà còn củ cà rốt với khoai tây tôi cũng xắt hạt lựu rồi cho vào nồi nấu cháo. 


Cuối tuần rảnh rang và vào bếp là một điều rất tuyệt ^^



. Cô bạn đã từng rất thân thiết từ ngày còn học cấp II hôm qua có nhắn tin thông báo rằng cuối tháng sẽ đi lấy chồng. Cho đến bây giờ thì khái niệm yêu một ai đó rồi đi đến quyết định chung sống với nhau, chấp nhận nhau, yêu thương và nhường nhịn nhau bỏ qua hết cái tôi của mình vẫn là một điều quá hoang đường với tôi. Tóm lại cái người ta gọi là sự gắn kết kì diệu của nhân duyên này với riêng tôi thì tôi không có niềm tin cho lắm. Phần vì xung quanh tôi, tôi đã chứng kiến quá nhiều điều chả hay ho gì mà hôn nhân đem lại, phần vì bản thân chả hiểu sao không thể đặt niềm tin vào ai được cả. Anh bạn tôi thì vẫn cứ bông đùa "Chẳng qua cậu vẫn còn trẻ, vẫn còn ham muốn tự do quá đó thôi. Chứ mấy năm nữa là khác ngay đi ấy mà". 

Vậy ư? Chẳng phải. : )



. Tôi có đang uống chút rượu táo mèo, nghe nhạc trên trang Woim và tha thiết ước "Giá như trời đang mưa"



. Ừ, tấm hình ở trên đó. Là tôi đấy. ^^!




8 tháng 6, 2013

Những tuổi 22












Nhắc giùm khi tuổi hai hai

Cô tóc dài nhà ai không còn chải đầu bên cửa

Buông xuôi nỗi nhớ

Hờ hững thân mình.

.

Một vài bình minh

Tôi tỉnh dậy, thấy mình mất mát

Con sẻ ngô không hót

Bay đi từ đêm qua.

.

Nhắc gì tôi ơi ngày tháng cũ đã xa

Khi tuổi trẻ của chúng ta đi qua không lời từ biệt

Thế giới ồn ào những sinh những diệt

Những ảo mộng đời thường mà lắm nỗi đắng cay.

.

Tôi ngủ quên trong giấc mộng ngàn ngày

Nhưng tỉnh lại với nỗi đau cô lẻ

22 mùa xanh đâu dễ buồn như thế?

22 mùa vàng lặng lẽ những sớm mai…

.

Có ai nhắc giùm tôi, khi tuổi hai hai

Tôi còn bao trang sách chờ viết dở

Còn rất nhiều niềm thương nỗi nhớ

Đã vội trao ai những nụ hôn dài…

.

Có ai nhắc giùm tôi, khi tuổi hai hai

Đi qua gió mưa, nhớ mang thêm tấm áo

Chẳng phải cho mình,mà cho người yếu đuối

Lúc nào cũng cần dựa một bờ vai…

.

Có ai nhóm giùm tôi ngọn lửa hai hai

Nhắc tôi hãy sống đam mê và nông nổi

Con đường mình đi dẫu qua sông qua núi

Dẫu rát đau nhiều là những thân gai



Ba sáu lăm ngày của tuổi hai hai

Tôi lặng lẽ, nhưng biết mình vẫn sống…





- Thơ Việt Anh -


3 tháng 6, 2013

The Misery.........













Từ đêm qua, cứ nghe lại hoài cái bài hát này...

_If you fall I´ll catch, if you love I'll love,
and so it goes, my dear, don't be scared,
you'll be safe, this I swear.

If you only love me

http://www.youtube.com/watch?v=wMux8ENd28Y

Nhật kí mùa hạ (3)










1. Chuyện dở hơi 

Sáng vừa lau được cái quầy xong đang ngồi vểnh râu đếm xe ô tô thì cái gã có dáng đi như bị kiến cắn vào mông mà không được gãi đã lù lù xuất hiện và nói "Em chưa ăn sáng đúng không? Ăn hết đi nhé" rồi đặt cái túi hồng hồng trong có hai chiếc bánh kem nhỏ trước mặt mình. Hình như gã ta sợ mình không nhận hay sao mà nhanh nhanh gọn gọn chạy tót ra xe =)))

[ Trời ơi! Anh tưởng không có bánh của anh thì tôi chết đói chắc? Anh nghĩ anh mua chuộc được tôi chỉ với 2 chiếc bánh này thôi hả? Anh xem thường tôi quá đó nha (nếu bữa rượu ốc may ra tôi si nghĩ lại) :=3

Ờm, mà mình thề là mình không thể ăn nổi những thứ ngọt ngào này được nữa rồi. Và mình thề lần hai. Khi anh ta bảo ''Nhớ phải ăn hết đó nha'' thì trong đầu mình nghĩ "Anh định vỗ béo tôi đó hở, anh không biết tôi đang vất vả gập bụng giảm mỡ hở"? Xong lại trộm nghĩ lần hai "Nhỡ đâu có cái nhẫn ở giữa thì làm thao, vì thế mới dặn mình phải ăn hết" =))) ]

Thế là gượng gượng nặn ra nụ cười méo như khỉ ăn ớt chào đáp lại khi gã ta lấy tay vẫy vẫy chào mình :))))

Nhòm thấy 2 cái bánh mà cơn đầy bụng dâng lên tận óc.

Ờ hơ, xong lát sau gặp thằng em trai đi qua, vẫy vẫy nó vào hỏi "Ăn sáng chưa", thằng bé ăn rồi nhưng vẫn cứ kêu "Ăn tiếp đi". Vừa nói vừa chỉ vào cái bánh. Nhìn nó ăn ngon lành gần hết một cái mà không thấy vòng vèo hay nhẫn đâu nên cụt hứng đưa nốt cái còn lại cho nó và đuổi nó về. Haizzz. 

2. Lại chuyện dở hơi không kém

Mình đi lại bằng xe bus là chủ yếu. Nhưng chuyên gia bị lũ xe bus cự tuyệt. Lúc nào cũng chậm hơn khoảng nửa phút. Lúc nào cũng như ái phi bị thánh thượng thất sủng, ruồng rẫy. Như hôm nay chẳng hạn, sau khi để lỡ chuyến xe thì bác tài vui tính còn lấy tay vẫy vẫy mình cười hể hả kiểu như muốn nói "Cháu rất tốt, nhưng bác rất tiếc". Mình ức quá, nên bằng tất cả sự dịu dàng còn lại mình đã tu một phát hết bay chai C2 lạnh ngắt vừa mua mà quên béng đi rằng mình đang ở trạm xe bus, xung quanh có rức nhiêu nam nhân. Một lần nữa bạn lại mất đi hình tượng =]]]



Tóm lại hôm nay là ngày rất dở hơi. Hị hị

1 tháng 6, 2013

Cũ.............









.......


Cậu ta ôm guitar và đàn bản C'est Tout. Tớ biết cậu ta đã ôm gọn nỗi buồn vào lòng một cách trầm tư và lặng lẽ như thế trên từng tiếng đàn chậm rãi. 

Thấy vậy, tớ lại chỉ biết buồn thôi.

Nhật kí mùa hạ (2)












Cậu biết gì không? Thiên đường nằm cả trong từ này: Biển ^^!









Biết gì nữa không? Địa ngục trần gian nằm một phần ở từ này này: Xe bus mùa hạ. =)))




_Nắng đã lên nhức nhối và thiếu nữ phải ra khỏi nhà để đi học bằng xe bus trong cái tiết trời như muốn đấm thùi thụi vào mặt thế này. 

Chậc! "Tôi muốn tắt nắng đi" :=jjjj

31 tháng 5, 2013

End of May






















Chỉ là đã cố tình quên....
















- Tháng Năm, sao nghe dài đến lạ.

Vậy mà cũng đã sắp trôi tuột khẽ sau vài lần chớp mi.

Tháng Năm, đâu có dài đến thế?


.


- Hạt giống hoa Đà Lạt H gửi cho mình giờ đã nên mầm cao cao rồi. Tháng Sáu, chắc hẳn sẽ ra hoa.


.


Hmm, trời có thể sẽ mưa lắm đấy...

29 tháng 5, 2013

Em ơi! Hà Nội nóng =((













Nóng quáaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!

Muốn nhảy vào chậu nước tự vẫn chết quách đi cho xong.

Chúa ơi, giờ có bị biến thành cá mòi, bị nèn kín vào hộp mà được quẳng vào ngăn đá tủ lạnh thì con cũng cam lòng. =,.=




Nhìn nom đẹp vầy thôi chứ cứ đứng dưới vòm trời này thì hãi hùng lớm, mỡ chảy tong tong.









có một đại dương trên bầu trời












P/s: May có màu xanh này mà mùa hạ trong mắt mình còn có chút "Dễ thương" :-X


25 tháng 5, 2013

Chuyện buồn giờ mới kể (1)












Hôm qua mấy đứa sang nhà mụ bạn chơi. Chán quá liền mở Lap ra uốn éo theo mấy cái clip tập aerobic với mục tiêu để giảm mỡ bụng
.
Sau vài phút lắc lắc, giựt giựt thì mình đã phải huy động vài lỗ trên người để thở. Rồi nằm vật ra giường nhà nó và tay không quên bẻ ngay quả chuối ăn lấy ăn để nhằm hồi sức =)))
.
Thằng em lúc nào cũng nhếch mép cười khẩy khi mình hét lên rằng 'Mai tao dậy sớm từ 5 giờ đi tập thể dục'.
Cả tuần lúc nào chuông cũng reo lúc 5h00 nhưng của đáng tội ý chí khi đó nó bé như một con rệp con. Haizz.
.
Tóm cái váy lại, tinh thần thể dục thể thao của mình lúc nào cũng ở mức âm. Cần cẩu có kéo thì cũng bất lực, vô ích. Thôi thì đành thể dục trên giường vậy...
.
Đúng là đã đen lại còn lắm lông. Béo lại còn Buồn. Đã bụng phệ lại còn ham bia :"<

* * *


Thiếu nữ rấc là buồnnnnnnnnnnnnnnn

A daisy in December










Blog tôi lấy tên từ một bản nhạc.

Một bản nhạc thật buồn....